TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Hồ Điệp Cùng Kình Ngư

Chương 6: Thiên tài


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thời lượng quay video không nhiều, Hồ Điệp đặt điện thoại xuống. Kinh Du không giải thích nhiều hành động của mình, đứng tại chỗ hỏi: “Cô có kiêng ăn gì không? Hoặc là không thích ăn.”

Hồ Điệp suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng: “Hình như có nhiều thứ tôi không thể ăn, nhưng mà tôi ăn ít lắm, các anh không cần chiều theo ý tôi đâu.”

Kinh Du gật đầu, lại hỏi: “Vậy cậu có thể ăn cái gì? Tối nay bọn tôi lấy hải sản làm món chính, có một ít rau với nấm, cô muốn ăn gì?”

“Vậy thì… sò biển với nấm đi.” Cô không dám ăn quá nhiều, nên chọn hai thứ thường ăn có ở trong canh.

“Ăn cay được không?”

Hồ Điệp lắc đầu.

Kinh Du hỏi tỉ mỉ từng thứ: “Mấy thứ hành gừng tỏi, còn có một ít rau mùi có thể ăn không?”

Đây là lần đầu tiên Hồ Điệp nghe nói ăn đồ nướng còn có cả rau mùi, cô nhíu mày theo bản năng: “Tôi không ăn rau mùi, mấy cái còn lại thì ăn được.”

“Được rồi, cô chơi tiếp đi.”

Kinh Du hỏi xong thì đi ra ngoài, Hồ Điệp nhìn qua cửa sổ phòng khách thấy anh quay lại trước bếp nướng, đang nói chuyện với Thiệu Quân.

Cô thu hồi ánh mắt, mở điện thoại lên, đoạn video quay lúc nãy tự động phát, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc chàng trai giơ tay lên.

Khi quay ở góc này, nhìn tay anh vừa dài vừa nhỏ, khớp xương hơi cong vô cùng rõ ràng.

Trước khi video bắt đầu lặp lại, Hồ Điệp bấm vào nút gửi màu xanh lá bên cạnh, đến khi gửi thành công cô lại nhanh chóng thu hồi.

Video quay bằng Wechat chỉ cần gửi đi là tự động lưu vào album của điện thoại.

Sợ Tưởng Mạn hỏi, Hồ Điệp lại gửi một câu “Con gửi nhầm.”, Tưởng Mạn cũng không hỏi nhiều, gửi một cái icon “Ừ ừ”.

Thời gian chuẩn bị bữa tối hơi lâu, cứ một lúc Kinh Du lại vào nhà lấy gì đó, mỗi lần vào đều mang mấy xâu nấm hoặc sò biển đã nướng chín cho Hồ Điệp và Mạc Hải.

Đến khi bữa ăn chính thức bắt đầu, Hồ Điệp đã ăn no một nửa. Cô giúp đem đồ nướng để lên bàn, Kinh Du đưa khăn giấy cho cô: “Đừng làm nữa, cứ ngồi đi, cẩn thận làm bẩn quần áo.”

Thấy anh luôn coi mình như một đứa trẻ, Hồ Điệp không khỏi phản bác: “Tôi đâu phải là trẻ con.”

Kinh Du nghe vậy, khựng tay lại, hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy.”

“Ồ, vậy không phải vẫn chưa thành niên sao?” Kinh Du ngẩng đầu lên nói: “Ở chỗ chúng tôi, chưa thành niên đều là trẻ con.”

Hồ Điệp cãi lại: “Nhưng theo tuổi mụ tôi đã mười tám rồi.”

Kinh Du “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, nhưng rất nhanh lại nói: “Trẻ con mới tính tuổi mụ.”

Hồ Điệp: “…”

Thiệu Quân đứng bên cạnh cười vui vẻ: “Thôi thôi thôi, trẻ con ngồi trước đi, đợi người lớn bê đồ ăn lên là xong.”

Hồ Điệp không nói lại bọn họ, chỉ có thể ngồi vào bàn với “trẻ con” Mạc Hải đợi đồ ăn dọn lên.

Kinh Du đặt những xâu nấm và sò biển vừa nướng xong lên cái đĩa trống trước mặt Hồ Điệp, thấy Mạc Hải ôm nước ngọt uống ừng ực, liền hỏi: “Cô uống hết sữa chua rồi à?”

“À, uống hết rồi.” Hồ Điệp cầm một xâu sò biển lên, cắn một miếng nói: “Tôi uống nước là được rồi.”

Bạn đang đọc bộ truyện Hồ Điệp Cùng Kình Ngư tại truyen35.shop

“Không sao, lát nữa uống cháo.”

“Cháo?” Hồ Điệp mỉm cười, nói: “Đồ nướng với cháo, các anh cũng chú trọng sức khỏe quá ha.”

Kinh Du liếc mắt nhìn cô một cái, không giải thích gì nhiều.

Kinh Du đun một nồi cháo sò với nấm nhỏ, lúc cả bốn người họ ngồi xuống bàn, Hồ Điệp mới mơ hồ nhận ra nồi cháo là nấu cho mình cô.

Mạc Hải chỉ chuyên tâm ăn hải sản, Thiệu Quân và Kinh Du đang uống bia ướp lạnh trong nước giếng, chỉ có cô bưng chén nhỏ ăn cháo.

Trong sân nhỏ bật đèn sáng, côn trùng bay lượn dưới ánh đèn.

Hồ Điệp ăn hết nửa chén cháo, trên trán đã ứa ra một tầng mồ hôi mỏng, cô đưa tay lấy khăn giấy lau, Kinh Du đặt lon bia xuống, nói: “Cháo ở trong nồi, tự múc đi.”

“Ồ.” Thật ra Hồ Điệp không thể ăn thêm nữa, nhưng không muốn phụ ý tốt của Kinh Du, lại đứng dậy lấy thêm nửa chén cháo nữa.

Cháo vừa mới nấu xong, hơi nóng bốc lên nghi ngút, Hồ Điệp lấy cháo xong quay lại, ngón tay bị đáy bát nóng làm đỏ bừng, đưa tay lên chạm vào dái tai cho hạ nhiệt.

Vừa ngồi xuống, một cơn gió lạnh thổi đến sau lưng.

Cô quay lại nhìn, mới phát hiện chiếc quạt gió mở chế độ quay qua quay lại vừa nãy đã được cố định, hơn nửa đều hướng về phía cô.

Hồ Điệp vô thức chạm vào tai nhìn về phía Kinh Du đang ngồi.

Chàng trai ngồi dưới ánh đèn, sau khi tháo băng đô, tóc mái ướt đẫm rủ xuống trán, trên mặt có chút ửng đỏ.

Khi uống bia, người hơi nghiêng, đường cong quai hàm sắc bén rõ ràng, yết hầu lăn nhẹ, dáng vẻ ngà ngà say.

Anh đặt lon bia xuống, trên môi còn vương chút nước nhưng anh không nhận ra, nhặt một viên đậu phộng ném vào miệng, ngửa người ra sau cười.

Dưới ánh đèn mờ, vừa vất vơ vừa tùy ý.

Mặt Hồ Điệp nóng lên một cách khó hiểu.

Lúc này dái tai không chỉ không hạ nhiệt, còn càng lúc càng nóng, gió sau lưng càng mạnh, nhịp tim ngày càng nhanh.

Kinh Du đột nhiên nhìn sang.

Ngay lập tức cơ thể Hồ Điệp cứng đờ, sau đó thả lỏng, giả vờ khuấy cháo trong chén bằng thìa sứ nhỏ.

Hơi nóng bốc lên, che bớt vẻ mặt thẹn thùng và đôi tai nóng bừng của cô.

“Nóng lắm à?” Kinh Du hỏi, nghiêng người lấy một lon bia lạnh từ xô nước lạnh ở bên cạnh, lau khô nước bên ngoài, rồi đưa qua: “Cầm lấy một lúc sẽ mát.”

“Cảm ơn.” Hồ Điệp nhận lấy, cảm giác mát lạnh lập tức lan ra đầu ngón tay.

“Biết sớm đã vào bên trong mở điều hòa ngồi ăn rồi.” Thiệu Quân uống một ngụm bia lạnh lớn, “Mới có tháng sau, đợi đến tháng bảy rồi tháng tám, mấy người ở đây nóng đến điên mất.”

Hồ Điệp nhận ra điều gì đó: “Anh không phải người Dung Thành sao?”

“À, không phải, anh là người Đông Bắc, bạn đại học của Kinh Du.” Thiệu Quân hỏi: “Em chắc là người địa phương hả?”

“Ừm, em sống ở đây.”

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồ Điệp Cùng Kình Ngư, truyện Hồ Điệp Cùng Kình Ngư , đọc truyện Hồ Điệp Cùng Kình Ngư full , Hồ Điệp Cùng Kình Ngư full , Hồ Điệp Cùng Kình Ngư chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top