Vừa về tới bệnh viện Hồ Điệp đã bị Tưởng Mạn vội kéo đi chụp X-quang,
không tổn thương đến xương, chỉ là bị bầm một chút, bác sĩ kê cho ít
thuốc lưu thông máu làm tan máu tụ.
“Con xem con đi, lớn như vậy
rồi, còn có thể vừa đi vừa nghịch điện thoại để thành ra thế này đây.”
Tưởng Mạn bóp thuốc ra lòng bàn tay, xoa vào vết bầm trên vai Hồ Điệp.
Cô bị đau co rúm người lại, cả khuôn mặt nhăn lại: “Không phải con … shhh, mẹ mẹ mẹ nhẹ thôi nhẹ thôi, con đi không chú ý thôi mà ….”
“Hai ngày nữa bớt ra ngoài cho mẹ, ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tưởng Mạn nói xong không thấy cô đáp, hỏi: “Nghe rõ chưa?”
Hồ Điệp nhe răng, “vâng” một tiếng thật dài.
Bôi thuốc xong, Tưởng Mạn vào phòng vệ sinh rửa tay. Hồ Điệp kéo cổ áo
xuống nhìn vết bầm trên vai, mùi thuốc phả vào mặt làm đau cả đầu.
Cô ghét bỏ chậc một tiếng, xuống giường mở cửa sổ phòng bệnh ra, nhiệt độ
điều hòa trong phòng vốn đã cao, gió biển mang theo khi nóng thổi vào,
không khí mát mẻ trong phòng biến mất hoàn toàn.”
Tưởng Mạn rửa
tay xong đi ra thấy cô mở cửa sổ mà không đóng rèm, vừa lẩm bẩm vừa đi
qua đóng rèm lại, xong xuôi lại thuận tay mở tivi lên.
Trên tivi đang chiếu dự báo thời tiết tuần tới ở Dung Thành, đều là trời nắng đẹp.
Tưởng Mạn đeo mắt kính lên, ngồi dưới bệ cửa sổ may nốt cái lần trước chưa làm xong.
Tình cờ Hồ Điệp ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng của mẹ dưới ngọn đèn, đột
nhiên có cảm giác cô không phải đang ở bệnh viện mà là ở nhà.
Cô đột nhiên gọi: “Mẹ ơi.”
“Hửm?” Tưởng Mạn không ngẩng đầu lên đáp lại một tiếng.
“Con…” Hồ Điệp muốn hỏi có phải bà chăm sóc cô rất mệt hay không, nhưng thế nào cũng không hỏi ra miệng được.
“Làm sao vậy?”
Hồ Điệp cười bảo: “Ngày mai con muốn ăn cháo sò biển với nấm.”
“Hôm nay ở nhà Kinh Du không phải con đã ăn rồi à? Ăn không sợ ngán à.” Nhắc đến Kinh Du, Tưởng Mạn lại hỏi: “Hôm nay con đến nhà người ta, bố mẹ
cậu ấy có ở nhà không?”
“Không có, nhà anh ấy ở thành phố B, chắc là bố mẹ đều sống bên kia.” Hồ Điệp nói: “Nghỉ hè anh ấy đến đây chơi thôi.”
“Vậy à.”
Tưởng Mạn lại hỏi mấy câu nữa, Hồ Điệp không trả lời được, chỉ là đột nhiên
nghĩa ra gì đó: “Hình như anh ấy là vận động viên bơi lội.”
“Ai cơ, Kinh Du á?”
“Vâng, nghe bạn học của anh ấy nói thế.” Hồ Điệp cầm iPad ở bên cạnh lên, ấn
mở trình duyệt gõ hai chữ Thiệu Quân vào thanh tìm kiếm.
Trên
Baidu có thông tin của Thiệu Quân, sinh ngày 6/1/1998, hiện đang theo
học chuyên ngành Huấn luyện thể thao của trường đại học thể thao thành
phố B, là thành viên của đội tuyển bơi lội Trung Quốc.
Hồ Điệp lướt xuống dưới, thấy một tấm ảnh của Kinh Du trong cột đề xuất vận động viên bơi lội của “Thiệu Quân bơi lội”.
Là một tấm ảnh anh mặc đồng phục đội tuyển quốc gia, khoác lá cờ đỏ năm sao, nhìn về phía ống kính cười rộ lên.
Hình ảnh có hơi mờ, nhưng cũng không thể che giấu được tinh thần phấn chấn
và sự sôi nổi của chàng trai, so với Kinh Du mà Hồ Điệp gặp được như hai người khác nhau vậy.
Hồ Điệp bấm vào bức ảnh, ngay trang đầu Baidu đã có thông tin của Kinh Du.
Kinh Du, sinh ngày 7/11/1997 ở thành phố B, hiện đang theo học chuyên ngành
Huấn luyện thể thao của trường đại học học thể thao thành phố B, cựu
thành viên của đội tuyển bơi lội Trung Quốc.
Năm 2011 Kinh Du
đoạt giải quán quân cự ly 200m và 400m trong cuộc thi bơi lội toàn quốc, phá kỷ lục cự ly 200m tự do của nhóm thiếu niên năm ấy, cũng là người
giữ nguyên kỷ lục cho đến bây giờ.
Năm 2012 anh tham gia huấn
luyện đội tuyển quốc gia, cùng năm anh tham gia Giải bơi lội vô địch thế giới và đoạt giải quán quân cự ly 400m tự do, đây cũng là giải thưởng
vô địch thế giới đầu tiên của anh.
Năm 2013 huấn luyện khép kín
một năm, tại Đại hội Thể thao châu Á 2014 anh một lần đoạt giải quán
quân bơi tự do nam cự ly 50m và 200m, là nhà vô địch kép duy nhất tại Á
vận hội năm đó.
Tại Đại hội Thể thao châu Á 2015 ở thành phố G, Kinh Du đã giành huy chương vàng ở hạng mục bơi tự do cự ly trung và dài.
Năm 2016, Kinh Du giải nghệ vì chấn thương, sự nghiệp bơi lội cũng chấm dứt.
……
……
Ngắn ngủi mấy dòng chữ, Hồ Điệp xem gần nửa tiếng, trên Baidu có rất nhiều video ngắn của Kinh Du lúc tham gia thi đấu.
Cô tùy tiện bấm vào một cái.
Trong video, chàng trai như mũi tên rời cung, khi tiếng còi vang lên liền lao vào trong nước, tần suất chuyển động tay rất nhanh, chân dài phối hợp
đạp nước, cả người lao nhanh về phía bên kia của bể bơi giống như một
con cá.
Ở trong nước, Kinh Du giống như cá voi ở đại dương, như thể anh sinh ra để dành cho nước, những con sóng cũng đang cổ vũ anh.
Khoảnh khắc đầu ngón tay của anh chạm vào vạch đích, trên sân nổ ra những
tràng pháo tay cổ vũ, lá cờ đỏ năm sao của Trung Quốc đứng đầu trên màn
hình lớn, tiếp đó là tên và thành tích của Kinh Du.
Hòa cùng bầu
không khí sôi động trên sân, Kinh Du vẫn còn ở trong bể bơi cũng mỉm
cười theo, anh cởi mũ bơi và kính bảo hộ ra, nhảy ra khỏi mặt nước.
Thân hình rắn rỏi thon dài của chàng trai lộ hẳn ra trước ống kính.
Cả người anh ướt sũng, giống như ngọc đẹp ngâm trong nước, đứng tại chỗ tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu.
Video có độ phân giải cao, Hồ Điệp phóng to màn hình, cánh tay phải của chàng trai sạch sẽ, không có gì cả.
Cô nhìn thời gian thi đấu, 15 tuổi. Thời gian đó, anh đang trên đà phát triển, đúng lúc tinh thần phấn chấn nhất.
Ở cuối video Hồ Điệp thấy thiếu niên đưa huy chương lên trước ống kính, mỉm cười đắc chí.
Đột nhiên cô thấy có chút đồng cảm[1].
[1] Nguyên văn là “同病相怜”:Đồng bệnh tương liên. Khi hai con người cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.
_
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!