Đáng tiếc vô dụng, tuy rằng cô đã nói muốn rách cả miệng, nhưng rõ ràng cô nữ sinh sắp mất đi lý trí vẫn phẫn nộ đưa tay đẩy...
CÔ liền từ mái nhà lầu 7 ngã xuống...
"A a a... Cứu mạng!!!"
Tiếng thét chói tai của cô hòa lẫn cùng với người đi đường, cảnh vật trước mắt bay vút, cô nhìn thấy bà Trương đang phơi hạt tiêu ở sân lầu hai...
Nói như vậy cô đã sắp, sắp rơi xuống đất?
Rất oan!
Cô hoàn toàn không có ấn tượng với bạn trai của nữ sinh đó, thế nhưng vì sao lại vì loại tội danh này mà đánh mất mạng nhỏ của mình?
Oan quá... Trong lòng, Quý Ngữ Hàm đột nhiên phát hiện thế giới im lặng.
Toàn bộ tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, tiếng còi xe nhấn inh nỏi, tiếng thét chói tai của mọt người đều biến mất không thấy, bên tai chỉ nghe được tiếng gió vù vù.
Tiếng gió?
Đúng vậy, cô vẫn còn đang rơi xuống.
Không phải đã sớm nhìn thấy lầu hai sao, sao cô vẫn chưa rơi xuống mặt đường?
Quý Ngữ Hàm rùng mình một cái giữa không trung.
Rơi đi rơi đi, mặc kệ nói, một chút cũng không vội vàng mà ngã xuống đi...
"A..." Cảm giác phía sau lưng đập lên cái gì đó, Quý Ngữ Hàm theo bản năng kêu lên sợ hãi.
Quả nhiên là ước gì được đó, về sau cô cũng không dám miên man suy nghĩ nưa!
... Lại còn có về sau sao, aizz.
Các ý niệm luân chuyển hỗn loạn trong đầu, cô kinh ngạc phát hiện mình còn có thể suy nghĩ như bình thường.
Còn chưa chết sao?
Nhưng cảm giác hiện tại không giống vừa rồi.
Tốc độ rơi xuống rõ ràng chậm lại, hai bên thân thể còn giống như không phải là không khí, mà là...