"......" Một tia sét đánh xuống. Nàng tình nguyện nghe Đoan Mộc Ly nói thật ra đó là người đàn ông a...... Quý Ngữ Hàm kích động, "Tề Mị nhi? Nàng ấy đã an toàn? Đoan Mộc Hồng còn cùng ấy nàng ở chung một chỗ? Hắn...... Nàng ấy nàng ấy nàng ấy......" Ai. "Chàng thấy mặt nàng ấy sao?" Quý Ngữ Hàm còn ôm một tia hi vọng hỏi. "Không nhìn thấy, nàng ấy vẫn không có tháo mặt nạ xuống." Quý Ngữ Hàm thở phào nhẹ nhõm, "Vậy sao chàng nhận định như vậy ?" Có phải là hắn đã đoán sai? Đoan Mộc Ly không có trực tiếp trả lời nàng, mà là xoay người hỏi thủ hạ,"Thanh Long, năm đó ta nổi điên đánh gãy một chân Tề Mị nhi?" Thanh Long sửng sốt, sau gật đầu, "dạ"
Năm đó sau khi chủ nhân tỉnh lại cũng không nhìn thấy Tề Mị nhi đã chết, nhiều năm như vậy cũng không ai nhắc tới cặn kẽ tình huống chuyện năm đó, chủ nhân làm sao biết? Đoan Mộc Ly cười cười, "Quả Quả, nhớ trước kia hoàng huynh muốn ôm nữ nhân mang mặt nạ hoa thần đứng lên không?" "A...... Nàng khi trở về thấy nàng ta có một cái chân hơi bị tật?" Quý Ngữ Hàm còn chưa muốn tin, "Nhưng có thể là hai ngày nay bị thương ở chân, đúng dịp mà thôi." "Tuyệt đối không phải là bị thương hai ngày nay." Đoan Mộc Ly nhắc nhở nàng, "Nàng phát hiện trong phòng hoàng huynh giấu một nữ nhân, nhìn thấy cái gì?" Ách...... Quý Ngữ Hàm bắt đầu nhớ lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!