Nói xong lại nhìn qua phía Trần Tố : “Còn dám nói người ta mà không tự nhìn lại coi ai bị trùm bao hơn nửa năm !”
Trần Tố : “…”
Vệ Gia Vũ nói xong lại hối hận, nhưng hắn không nói được mấy lời ngọt ngào, tằng hắng giọng : “Tóm lại là sau này an phận bổ túc cho tôi đi, điểm lên tôi sẽ cho tiền thưởng, đến lúc đó ai dám nói nghèo thì lấy tiền đập vô mặt nó !”
Trần Tố cười, đôi mắt sau gọng kính sáng chói như chưa bao giờ như thế.
Đó là bằng chứng tốt nhất khi một người buông sự tự ti xuống, nhặt lên tự tin của mình.
Lâu Kiêu và Hạ Thâm không ra khỏi trường.
Có điện rồi sân trường cũng yên tĩnh hơn hẳn.
Bọn họ ra khỏi kí túc xá, Lâu Kiêu lấy một điếu thuốc ra.
Lâu Kiêu thấy hắn có lệ, quyết định nói thẳng ra thêm chút nữa : “Cậu ta không giống cậu, nếu làm thật, không ai trách cậu.”
Nhưng mọi người sẽ trách Kiều Thiều.
Vô luận ở đâu, đều là cá lớn nuốt cá bé.
Không cần biết Hạ Thâm muốn làm gì, hắn cũng có đủ thực lực để mình đứng ở nơi bất bại.
Nhưng Kiều Thiều chỉ là một học sinh bình thường, y chịu nổi sao ?
Như các cặp đôi yêu sớm khác, đãi ngộ giữa học bá và học tra là hoàn toàn khác nhau.
Học giỏi, giáo viên sẽ ngàn dỗ vạn dỗ, học không giỏi, sẽ bị đánh vào vực sâu vạn trượng.
Hạ Thâm đáp : “Tôi biết.”
Nếu không biết, hắn đã sớm thẳng thắn với Kiều Thiều.
Lâu Kiêu khựng lại, vẫn nhịn không được hỏi thêm một câu : “Thế sau này định làm gì ?”
Hạ Thâm có chút xuất thần : “Sau này ?”
Nghe câu hỏi lại này, giáo bá nheo mắt ——
Lão súc sinh này ăn sạch con người ta còn chưa nghĩ đến sau này ?
Hạ Thâm nói tiếp cả câu : “Tôi có tư cách nghĩ đến nó ư ?”
Lâu Kiêu biết một ít về tình huống của Hạ Thâm, hắn nhíu mày : “Không phải cậu vẫn luôn cố gắng kiếm tiền sao ?”
Hạ Thâm : “Mặc dù tôi làm được, nhưng ba năm sau Tạ gia sẽ thả tôi đi sao ?”
Lâu Kiêu im lặng.
Điếu thuốc trong tay Hạ Thâm đã cháy tàn, chờ khi đốm lửa cuối cùng cháy hết, hắn ném vào thùng rác.
Lâu Kiêu nói: “… Cùng lắm thì dẫn cậu ta theo cao chạy xa bay.”
Hạ Thâm xoay người: “Dẫn cậu ấy đi theo tôi trốn đông trốn tây, chịu khổ chịu mệt?”
Lâu Kiêu lại nói: “Thế thì đánh lại Tạ gia.”
Hạ Thâm cười lạnh: “Giống như mẹ tôi, bị hủy xương đốt thịt?”
Lâu Kiêu trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Hạ Thâm mới lên tiếng: “Không vội.”
Có lẽ đến cuối cùng, đứa nhỏ ấy cũng không có tâm tư như hắn, thế thì hắn sẽ không vướng bận nữa.
Nhưng Lâu Kiêu lại nghĩ đến phương diện khác, hắn đáp: “Cũng đúng, còn ba năm nữa, sẽ có rất nhiều chuyện xấu.”
“Đúng vậy.” Hạ Thâm là tính cách không để ai quan tâm đến mình, hắn cong môi: “Lúc trước cục bông còn nói với tôi ba mình là Kiều Tông Dân.”
Lâu Kiêu cạn lời: “Nổ cũng ghê thật.”
Hạ Thâm trêu ghẹo: “Cũng tốt, sau này chờ tôi thâu hết Tạ thị dùm Kiều Tông Dân, ông ta đưa con trai cho tôi…”
Mắt cá chết của Lâu Kiêu nhìn hắn chăm chú: “Tỉnh tỉnh đi, nghe nói đứa con độc đinh của Kiều gia chỉ kém bỏ vào chân không mà nuôi, sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này sao?”
Hạ Thâm nói: “Có cũng không ai biết.”
“Ừ.” Lâu Kiêu có chút nghẹn: “Họ Kiều nhà cậu tốt hơn.”
“Chẳng lẽ không tốt à.” Hạ Thâm nghiêm túc nhìn hắn: “Cậu nói đi Kiều Thiều nhà tôi không tốt chỗ nào?”
Lâu Kiêu: “…”
Hạ Thâm nói: “Ha, còn dám lớn mật nói ra, để tôi nói cho mà nghe.”
Lâu Kiêu nghe cái rắm!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!