Đây là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, nhìn nickname ở trên giáo bá hận mình không thể mù luôn —- Kiều cục cưng.
Điếu thuốc rớt xuống, Lâu Kiêu gửi cho Hạ Thâm ba dấu chấm hỏi thật lớn, cùng với ba chữ : “Có ý gì ?”
Hạ Thâm chậm rì rì mà trả lời : “Không có gì, chỉ là muốn cho cậu xem cục cưng nhà tôi tốt bao nhiêu thôi.”
Giáo bá : “…”
Hạ Thâm vô cùng săn sóc : “Nếu cậu không nhìn rõ, tôi về nhà phóng lớn, in ra một bản há.”
Lâu Kiêu : “???”
Bệnh thần kinh à ?
Giáo bá đáng thương ngồi giữa quán net, cẩu lương từ trên trời không ngừng rơi xuống, còn chưa ăn khuya đã thấy no rồi.
Hắn đang muốn tắt máy tìm thanh tĩnh, lại có người gửi tin nhắn đến.
Lâu Kiêu bỏ qua hộp thư đầy phiền muộn của Hạ Thâm, ấn vào tin chưa đọc.
Vệ Gia Vũ : “Anh Kiêu ?”
Lâu Kiêu cũng không biết Lông Xanh tìm mình có chuyện gì : “Hửm ?”
Vệ Gia Vũ đầu bên kia nhập vào rất lâu, cuối cùng chỉ có vỏn vẹn mấy chữ : “Anh ổn không ?”
Lâu Kiêu mặt không đổi sắc mà trả lời : “Không ổn.”
Hắn rất không ổn, vô cùng không ổn, muốn lấy đao thọc huynh đệ.
Trong phòng 516, Vệ Gia Vũ ngồi bật dậy.
Vừa vặn Kiều Thiều từ trong toilet đi ra, giật mình: “Sao thế?”
Vệ Gia Vũ nhìn y.
Kiều Thiều nghiêm mặt: “Có chuyện thì nói.”
Vệ Gia Vũ phải nói thế nào!
Nói đường đường giáo bá bị mi làm nát tâm?
Nói nam nhân mạnh nhất Đông Cao đang một mình liếm láp miệng vết thương?
Đừng nói là Vệ Gia Vũ không nói nên lời, dù có nói ra thì Lâu Kiêu cũng sẽ không chấp nhận sự đồng cảm!
Kẻ gây tai họa a kẻ gây tai họa, cố tình sao cái kẻ này còn là bạn bè với hắn.
Vệ Gia Vũ thở dài: “Không có gì!”
Hắn hỏi Lâu Kiêu: “Anh Kiêu anh ở đâu?”
Lâu Kiêu ở quán net.
Vệ Gia Vũ xỏ dép lê liền chạy ra ngoài.
Mãi đến khi người đi mất Kiều Thiều mới chẳng biết tại sao mà nhìn qua Trần Tố : “Chuyện gì thế ?”
Trần Tố : “Không biết.”
Kiều Thiều vừa lau tóc vừa hỏi : “Không việc gì thật chứ ?”
Trần Tố suy nghĩ : “Không sao, cậu ta có đem điện thoại, nếu lát nữa vẫn không trở về thì tính.”
Cũng chỉ có thể như thế…
Tuy nói hiện tại quan hệ của bọn họ với Lông Xanh đã hòa hảo, nhưng ban quốc tế và ban phổ thông trời sinh có vách tường, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng.
Bên kia, Vệ Gia Vũ vội vàng đi vào quán net, tìm được phòng của Lâu Kiêu.
Lúc này Lâu Kiêu đang cầm dao nhỏ…
Vệ Gia Vũ la to : “Anh Kiêu, bình tĩnh!”
Lâu Kiêu đang lấy dao cắt beef steak bị hắn làm cho giật mình.
Vệ Gia Vũ chen đến, kéo cửa ra: “Cả trời đất này nơi nào không có hoa cỏ, hà tất đơn phương một bông hoa!”
Lâu Kiêu: “???”
Đêm nay bị sao vậy, bị thần kinh tập thể?
Vệ Gia Vũ nói: “Em biết hết, cái gì cũng biết.”
Lâu Kiêu bỏ dao nĩa xuống: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?”
Vệ Gia Vũ thở dài: “Kiều Thiều với anh Thâm…”
Hắn muốn nói lại thôi.
Lâu Kiêu suy nghĩ, nói: “À, đêm nay cậu vất vả.”
Khi chơi nói thật hay đại mạo hiểm, hắn nhận ra Vệ Gia Vũ không ngừng che lấp hộ hai tên kia.
Vệ Gia Vũ nói: “Em vất vả cái gì? Em chẳng giúp được gì cả.”
Lâu Kiêu đáp: “Cậu làm rất tốt rồi.”
Vệ Gia Vũ bóp cổ tay: “Nhưng mà trong lòng Kiều Thiều chỉ có mình anh Thâm!”
Lâu Kiêu nghi ngờ: “Nếu không thì sao?”
==
Tác giả: Đúng vậy, cán bộ quan trọng nhất của tà giáo đảng, rốt cuộc Vệ Lam Mèo cũng ngộ ra chân lý cách mạng [doge]
Editor: Wao, tối hôm qua lượn qua mấy nhà edit khác thấy ngta trang trí blog đẹp ghê, nhìn lại cái nhà mình, ảnh đầu trang mặc định hệ thống mà chán hết sức~~
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!