“Hiện tại, các cơ quan chức năng vẫn chưa thể tìm ra thủ phạm đứng
đằng sau vụ án về tòa tháp Kinh An Trụ - thứ được coi là bản sao thời
hiện đại của thánh địa Thiên An Trụ. Việc bốc hơi hoàn toàn một công
trình như vậy đã tạo ra một cơn địa chấn lớn với Viêm Gia, không ngoa
khi nói đây chính là một cú níu chân bất ngờ, kéo Viêm Gia thụt lại trên cuộc đua ngũ đại gia tộc.” Tiếng của ti vi liên tục vang lên,
chuyển kênh cũng vô ích vì tất cả mặt báo đài hiện nay đều chỉ đưa thông tin nóng sốt này. Một tòa tháp được Viêm Gia đầu tư xây dựng biết bao
năm, chưa kịp khánh thành đã bốc hơi triệt để, đó rõ ràng không phải
chuyện có thể cho qua. Cũng như Ngọc Gia với cái giếng, Viêm Gia
tự hào xưng mình canh gác thánh địa Thiên An Trụ, tự bỏ tiền ra xây dựng một bản sao của nơi đó, nhỏ hơn, đặt tên là Kinh An Trụ. Biết bao nhiêu tiền của nghiên cứu và kiến tạo, cuối cùng cũng đổ sông đổ bể. “Ngươi chơi lớn thật đấy.” Một âm thanh vang lên trong màn đêm trước cái ti vi. Hoàng Thao đặt người một cách nặng nề xuống ghế, đưa tay vớ lấy một lọ thuốc
bổ rồi nốc vài viên. Hắn nhắm mắt, tận hưởng cảm giác tan ra của mấy
viên thuốc ấy như thể đang thưởng thức một cốc rượu ngon. Thế rồi, hắn
lại ho, nội thương của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. “Tiêu diệt Kinh An Trụ, loại bỏ khả năng đào sâu nghiên cứu Thiên An Trụ, thử tầm
cỡ sức mạnh Lưu Tích, giết Lưu Tích. Trong số 4 mục tiêu đấy, ta mới chỉ đạt được ¾.” Hoàng Thao đáp lại giọng nói trong bóng tối. “Hiếm
thấy kẻ nào như ngươi, quả thực là như vậy, tiếc rằng ngươi không hướng
đến việc cống hiến cho Huyết Giới.” Giọng nói kia lại vang lên. Hoang Thao im lặng, nhấp một hơi nước thật sâu và dài. Hắn nghĩ về lúc hắn
bắt đầu, nghĩ vì sao hắn lại có ngày hôm nay, càng nghĩ, dường như hắn
càng chẳng lung lay. Mất một lúc im lặng, hắn đáp: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Trái ngược với Lưu Tích, một kẻ mà đối với Hoàng Thao mà nói thì quá ôm đồm, quá bao đồng, quá tốt để có thể phát triển sức mạnh lên một tầm cao
mới. Đối với Hoàng Thao, Lưu Tích là cây trồng đất tốt nhưng chỉ muốn ra quả ra hoa cho đời, không muốn vươn lên làm bá chủ cánh rừng. “Nói thế cũng được thôi, vậy giờ ngươi định thế nào?” Giọng nói trong bóng tối đáp lại. Tư tưởng của Hoàng Thao không hiếm, chỉ là tư tưởng đủ mạnh đến mức hành
động như hắn thì lại hiếm. Nói ra được câu đó mà không làm, số người đó
có nhiều lắm nhưng nói được làm được, tính toán được, sắp xếp được, số
người đó lại chẳng mấy có ai. Vì vậy, giọng nói này sẽ không phán xét Hoàng Thao. “Tiến đến bước thứ hai của kế hoạch, bắt đầu thám hiểm vạn giới.” Hoàng Thao
nói, ho khù khụ, vết thương trong cơ thể vẫn còn rất rõ ràng. Hắn
lại nốc thuốc, lại uống nước rồi ngả người ra ghế. Hắn cũng cần nghỉ
ngơi trước khi tiến vào bước hai của kế hoạch này. Hoàng Thao thở từng
nhịp nhẹ như cố điều khiển tâm trạng mình, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ ấy, hắn sẽ được thư giãn. “Mà này, ngươi không nói cho Lưu Tích về giới hạn của ngươi, đúng chứ?” Giọng nói trong màn đêm đột nhiên lên tiếng. “Không, ta có sơ hở nói ra bản chất năng lực nhưng rốt cuộc thì không nói ra giới hạn của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!