Ở giảng đường của Lục Nhiên, điều tích cực là tất cả đều đã tỉnh lại và
có thể sinh hoạt. Ví dụ như Minh Đa, hắn đã ra khỏi thùng rượu được,
cũng đã hốt hoảng và suy nghĩ về những gì đã xảy ra khi hắn còn hôn mê.
Vũ Ngân Nhu cũng đã tỉnh, Lưu Tích thì vẫn luôn như vậy. “Đằng
sau Thiên Môn là một thứ gì đó giống với Hấp Huyết Quỷ, Huyết Cổ Long
từng nói như vậy, đúng chứ?” Vũ Ngân Nhu đứng bên cạnh Lưu Tích, hỏi một câu. Bình thường, nàng vốn là một người không quan tâm đến khái
niệm sức mạnh. Nàng chỉ muốn đồng hành cùng hắn, mạnh lên cùng hắn, chỉ
đơn giản vậy thôi. Nhưng sau trận chiến vừa rồi, chính Vũ Ngân Nhu cũng
bắt đầu nghĩ về việc bản thân phải cố gắng hơn. Thiên Môn, nàng cũng sở hữu sức mạnh ấy, chỉ là vẫn chưa luyện đến mức thành thạo và chưa khai thác được rõ ràng. “Thiên Môn sẽ hấp thụ đặc tính rõ ràng nhất của thứ đầu tiên tác động lên nó.
Hoàng Thao có thể chọn để lấy sức mạnh Hỗn Tộc, Thiên Môn ở Ngọc Gia thì hấp thụ năng lực của các Băng Huyết từng cố tiến nhập nó, Thiên Môn ở
Cấm Ma Lâm thì hấp thụ những hạt máu li ti từ Huyết Cổ Thụ. Hoàng Thao không nói điều vô lý. Nhưng về lý do mà Huyết Cổ Long nói Hấp
Huyết Quỷ có cơ chế giống Thiên Môn, tớ vẫn chưa thể chốt được. Có thể
nói rằng… Hấp Huyết Quỷ có thể sử dụng năng lực của kẻ mình hút máu
trong khoảng thời gian ngắn, đúng chứ? Thiên Môn và Hấp Huyết Quỷ đều là sử dụng năng lực của kẻ khác, chỉ là một bên sao chép còn một bên tước đoạt.”
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Lưu Tích bắt đầu có những giác ngộ đầu tiên về sức mạnh hắn nắm giữ. Lời
Huyết Cổ Long nói, tuy đã lâu rồi nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ. Con rồng già ấy, chung quy vẫn không muốn Lưu Tích nắm giữ sức mạnh Thiên Môn, không phải vì hắn không xứng đáng mà vì hắn dễ bị lợi dụng, việc bị rút năng
lượng vũ trụ từ hắn là bằng chứng rằng lo lắng của Huyết Cổ Long không
thừa. “Giờ chúng ta có thể làm gì?” Vũ Ngân Nhu hỏi Lưu Tích. “Tiếp tục tiến lên thôi, Hoàng Thao, hắn rồi sẽ rất mạnh, chắc chắn là như vậy.” Lưu Tích đáp lại, thở dài. Hắn lo lắng và suy nghĩ cũng đã đủ rồi, bây giờ thì chỉ biết tiến về phía
trước tiếp thôi. Lưu Tích lấy một hơi thật sâu, nhấc người khỏi ghế,
đứng bật dậy như đã chan chứa năng lượng. Tên Thuần Huyết họ Lưu ấy nhấc máy lên, bắt đầu đọc xem có những thông tin gì. Hắn biết được
tòa tháp mà Hoàng Thao đã cho bốc hơi gọi là Kinh An Trụ, một công trình thuộc quyền sở hữu của Viêm Gia, tức là từ cái gia tộc mà tên Hỏa Huyết tạo ra Viêm Vọng và Viêm Nhất xuất thân. Lưu Tích cảm thấy việc phá hủy một công trình như vậy không phải ngẫu nhiên, nhưng đó vẫn chỉ là cảm
giác của hắn thôi. Xung quanh Tam Hợp Viện, có rất nhiều công
trình khác, có nơi bỏ không có nơi có người, địa thế thì còn hoang sơ
nên cũng có rất nhiều đá tảng lớn. Nói cách khác, Hoàng Thao hoàn toàn
có thể dùng đá tảng chọi Lưu Tích thay vì phải cất công đem những mảnh
của tòa tháp kia tới tận đây.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!