Bọn hắn lại lên phi thuyền, bay là là gần mặt đất đến đỗ ở trong nhà
kính kia. Nhưng vừa đáp xuống đất, nhìn sang con rạch nhỏ dẫn nước đã
không thấy dồi dào như trước rồi. Khi nãy, lúc mới thông xong đường
nước, mọi thứ vẫn còn ào ạt đầy sức sống. Giờ nhỏ giọt như cạn nước. Nhìn dọc theo đường con rạch này, ở phía kia, lũ quái thú lại xuất hiện,
không những thế mà ngay cả một cái đập hoàn toàn mới được dựng bằng gỗ
cũng nằm ở đó. Chắc chắn không phải là ảo ảnh vì nó rõ ràng đang chặn
dòng nước lại. Tức là, chỉ trong vài phút ngắn ngủi của phi thuyền bay từ đó về đây, bọn chúng đã xây lại y nguyên con đập đấy một lần nữa? Thần tốc kiến tạo. Minh Đa thì sững sờ, Hải Cương ngơ ngáo không hiểu chuyện gì đang diễn ra vì không thể theo dõi còn Lưu Tích thì nhếch miệng cười. Hắn vui vì đã
đoán đúng rằng Hương Anh Túc thực sự đặt ra một ủy thác khó nhằn. Đối mặt với lũ quái thú có khả năng xây dựng gần như là trong chớp mắt như
thế, việc giải quyết chắc chắn là không hề đơn giản. Tuy rằng con đập
kia không vững chãi, bọn thú này không tấn công nhưng rất khó để có thể
giải quyết tận gốc vấn đề này.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
“Lên xe, đến đồn công an gần đây để dò hỏi thêm.” Lưu Tích nói, nhảy lại lên phi thuyền. Minh Đa bấm bấm vài nút để tìm kiếm vị trí của đồn công an gần nhất rồi điều khiển phi thuyền bay thẳng đến đó. Hắn có thể cảm nhận bản thân vẫn
chưa hồi phục hoàn toàn, cảm giác khi dùng Lôi Huyết lái phi thuyền vẫn
còn chưa được chi tiết như lúc trước. Một lát sau, phi thuyền đỗ
xuống trước cửa một căn nhà, thông qua thiết kế bên ngoài có thể nhận ra ngay đây là một đồn công an. Lưu Tích xuống trước, Hải Cương lần mò dựa vào âm thanh xuống sau còn Minh Đa phải lo việc đỗ phương tiện Trước cửa, có một người đang ngồi gác, Lưu Tích thoáng thấy ánh mắt đối
phương khinh thường kẻ Thuần Huyết như hắn. Hắn lấy một hơi sâu, rút phù hiệu phó đô đốc ra trước mặt người đang ngồi gác kia. Ngay lập
tức, thái độ của tên kia đã xoay chuyển. Hắn đứng phắt dậy, đưa tay qua
trán chào kiểu nhà binh và Lưu Tích cũng làm điều tương tự, tôn trọng
đối phương chứ không xa cách. Người kia có vẻ không biết phải nói gì
thêm, cứ ầm ừ vài tiếng như bị ngượng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!