Điểu Nhân nhìn thứ đang bị đạp dưới chân, có thể nói là đây thuộc hàng
mạnh nhất cái hang động này. Rốt cuộc thì nơi này coi như đã hết thứ để
nán lại. Hắn thở dài một hơi, cuộc hành trình ngắn ngủi vừa rồi, có lẽ
đến đây chính là kết thúc. Lưu Tích được hắn dạy ư? Điểu
Nhân không cảm thấy vậy, Lưu Tích cũng giống hắn, tự mày mò và giác ngộ
là chính, hắn chỉ đặt vào cái cốt lõi của đại kiếm và để hạt giống ấy
được tự nảy mầm. Lưu Tích vặn người, xương sườn lúc này mới hồi
phục hết. Hắn bây giờ, tất cả chỉ cảm thấy sảng khoái là chính, vướng
bận, suy nghĩ, nói chung cũng đã đều trôi qua lưỡi kiếm. “Chẹp,
lần trước chú đi mà không chào, một phần cũng bởi không biết bắt đầu từ
đâu. Chú đặt kì vọng vào mày nhưng không phải cái kiểu ép buộc mày phải
cố xưng vương xưng tướng. Kì vọng của chú, mày có thể khước từ, sống
cuộc đời của mày một cách tự do. Nhưng nhắc lại một lần nữa, chú mong
mày có thể làm được điều mà Tinh Tâm Hội chưa làm được. Có thể coi đó là sự tiếp nối, có thể coi đó là thứ gì khác cũng được. Kjhash, chú đếu muốn nói phần này vì ăn nói như gì, chú không giỏi trong cái
việc biểu đạt hay cái ếu gì tương tự như thế. Nói chung là, mày hãy sống cho thỏa đời mày và chú mong mày sẽ tiếp tục đi trên con đường hiện
tại, chỉ vậy thôi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Điểu Nhân nói, ban đầu có vẻ rất thâm sâu và
nhiều cảm xúc nhưng càng về sau thì càng chẳng biết phải nói gì thêm.
Hắn hơi gắt lên, chốt thật nhanh cái lời chào tạm biệt mà hắn khuyết tật đến mức không nói được tử tế. “Hiểu.” Lưu Tích cũng là trùm phá
cảm xúc. Không khí đang rất khó nói thì hắn độp một từ ngắn củn, nói ra
thì triệt tiêu mọi cảm xúc nãy giờ cũng chẳng sai. Cũng phải hiểu cho bọn hắn, có thể nói là Lưu Tích cùng Điểu Nhân chu du đến mức mà có thể nhìn mặt đoán suy nghĩ. Việc câu nệ một lời chào với bọn hắn gần
như là đang cố tạo ra khoảng cách giữa sự thân mật này. Hơn nữa, nam nhi đại trượng phu sao lại cứ phải quẩn quẩn quanh quanh đôi ba lời ủy mị. “Hiểu thì tốt, chú đi đây.” Điểu Nhân đáp. “Chào chú, hẹn gặp lại.” Lưu Tích cũng trả lời. “Mày bỏ ngay cái kiểu chào theo sách giáo khoa đấy đi, nghe rõ ngứa ngáy với khúm núm.” Điểu Nhân đang bay đột nhiên dừng lại, quay ngoắt sang mắng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!