Sau khoảng hơn một đêm bay liên tục, Lưu Tích bắt đầu cảm thấy đói. Hắn
nhìn bản đồ, đích đến chỉ còn một quãng, tốt nhất là nên cố đến cùng
luôn. Nghĩ lại thì hắn có thể bắt xe để đi, nhưng đã đến nước này rồi
thì lết nốt cho xong. Lưu Tích có thể nhìn thấy Hải Cương và Minh Đa. Một tên thì ngáo ngơ không biết gì, ngồi trên ghế chờ đợi, một tên
thì chạy lăng xăng xem hết cái này đến cái kia, giọng nói vang vọng cả
một vùng. Hắn bật cười, bắt đầu giảm độ cao rồi ngồi xuống bên cạnh Hải
Cương. Cả cơ thể mệt nhoài sau một đêm bay không nghỉ như dính
chặt vào ghế, Lưu Tích thả lỏng vai, thở dài đầy tận hưởng, cảm giác này quả thực khó có thể diễn tả. “Tích, mày đấy à?” Hải Cương hỏi, gần như là đoán mò. “Ờ, sao mày biết?” Lưu Tích đáp lại, giọng vẫn thở hổn hển. “Hạ từ trên cao xuống, đã thế còn rất nhẹ, cảm giác như sát khí kè vào cổ
nhưng cũng không hẳn là như vậy. Để hội tụ những điều đó, tao nghĩ chỉ
có thể là mày.” Hải Cương đáp lại. Hắn có thị lực gần như bằng 0
nên việc nhận biết hoàn toàn dựa vào phán đoán và các giác quan khác.
Lưu Tích quả thực đã bay nhiều, bay kinh nghiệm đến mức đáp xuống cực kì nhẹ, hơn nữa, việc áp sát kẻ thù nhiều khi bay khiến hắn tỏa ra sát
khí.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Giống như đột nhiên có gió thổi qua gáy, cả cơ thể sẽ rung
lên vì cảm thấy không lành, đó là cái “sát khi” mà Hải Cương muốn đề
cập. “Chẹp, tao không đỉnh đến thế đâu, ngoài kia còn có ông chú
sử dụng cánh có khi còn thuận hơn chân.” Lưu Tích đón lời bình của Hải
Cương, buông một câu đáp lại. — QUẢNG CÁO — “Cứ coi là thế đi.” Hải Cương điềm tĩnh tiếp lời, im lặng để lắng nghe những âm thanh xung quanh mình. Lưu Tích cũng chưa vội vã vào việc làm gì, hắn chậm rãi thở để điều khiển
lại nhịp tim mình. Đường bay vừa rồi thực sự là quá sức, không phải đó
là nói điêu. Nhưng ít nhất thì đã có một quãng Lưu Tích vừa ngủ vừa bay, vô thức đập cánh thành công.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!