Lưu Tích mở hộp, bên trong là một viên ngọc tròn, kích cỡ gần như tương
đương viên ngọc đỏ hắn đang đeo trên tay. Phệ Huyết Thạch này được giữ
trong hộp, cốt cũng để tránh người khác sờ vào rồi bị hút máu, nhưng,
Lưu Tích cảm giác như viên này cũng sẽ không hút máu của hắn dù chỉ một
chút. Hắn đưa tay cầm nhẹ nhàng viên ngọc màu hồng kia, trông nó
hệt như một khối thạch anh trang trí, không có bất kì ảnh hưởng gì đến
xung quanh. Nhưng đột nhiên, nó dường như rung động, chịu ảnh hưởng của
một lực nào đó. Phập!!! Viên ngọc thạch tuột khỏi tay hắn, lao thẳng đến cổ tay và dính chặt lên cái vòng tay hắn đã đeo từ trước. Lưu Tích loay hoay để tháo nó ra nhưng hắn phát hiện chính cái vòng đã
xuyên qua nó, hợp thành một thể duy nhất. Rõ ràng, việc này không phải tự nhiên, chắc chắn là âm mưu của hai tên quỷ hút máu này. Trước khi chết, Bán Thần Thuần Huyết có nhắc gì đó về giác ngộ giữa hai người bọn hắn, thực sự Lưu Tích cũng cảm thấy đó là một thứ mà chỉ những tên
man rợ mới có thể hiểu được, hắn chắc chắn sẽ không biết bọn này suy
tính gì. Nhưng xét cho cùng, hắn vẫn không thể làm gì. Càng nghĩ càng đau đầu, Lưu Tích quyết định sẽ tạm gác chuyện này lại. Một lúc sau, Mộc Phương cũng từ trong đồn đi ra, gật đầu báo hiệu mọi
chuyện đã xong, có thể trở về. Lưu Tích vào đồn lấy bao tải đựng lông
mèo, cảm ơn mấy đồng chí sĩ quan. Bốn người bọn hắn đi dọc theo con phố
lớn để tới ga tàu, Lưu Tích cũng có thể nhận ra thái độ của Sa Thái có
điều gì đó không được bình thường.
Bạn đang đọc bộ truyện Huyết Thần Lộ tại truyen35.shop
Tựa như hắn ta đang buồn vậy.
Sa Thái nhìn đường rau, nhìn những con phố, nhìn những hành khách tay
xách nách mang đang tấp nập tập trung về ga tàu, trong lòng không cảm
thấy gì ngoài cảm giác buồn phiền. Tên Sa Huyết ấy cảm giác như thiếu
vắng thứ gì đó. Đây là lần đầu tiên hắn không phải người lên tàu đầu tiên, chắc chắn là như vậy… Đây là lần đầu tiên, hắn không phải lo lắng về việc có ai đó sẽ chết trên tàu, điều này cũng rõ ràng… Hắn vẫn được nhận lương hưu, khoản tiền đó đủ ăn đủ mặc. Đều là việc tốt, vậy tại sao hắn phải buồn? Dạng như, một người đã dành hàng năm trời làm thuê, trồng lên khu vườn nọ,
rồi đến một ngày kia, hắn nhận ra mình đã gắn bó với khu vườn này đến
mức nào. Cho đến khi hết công hết việc, tay không phải cầm cuốc hay sờ
vào đất bẩn, hắn lại thấy thiếu vắng. Vì rằng khu vườn ấy đã có một mảnh hồn của hắn ở lại, một mảnh tâm huyết không thể nào phai…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!