(1): ví với việc viết xong một tác phẩm; đóng máy, quay xong.
Trong lúc chờ máy bay, Phó Miêu gọi điện thoại cho cậu, nói đoàn đội đã công bố hành trình lần này của cậu cho hậu viện hội(2), cho nên hôm nay sẽ có fan đến đón, sau khi cậu xuống máy bay cứ đi theo vệ sĩ là được.
(2): Hậu viện hội/后援会 = Fanclub chính thức: Tổ chức đứng đầu đại diện cho fandom, được thành lập và quản lý bởi fan hoặc phòng làm việc của nghệ sĩ. Khi công ty/phòng làm việc/đoàn đội muốn thông báo điều gì đó tới fan sẽ thông báo thông qua Hậu viện hội.
Hậu viện hội của Dung Hạc được thành lập sau khi “Rubik tâm linh” nổi, gọi là “Đôi cánh nhỏ”.
Đại kết cục của “Rubik Tâm Linh” sau khi phát sóng được gần một quý, đến tận hôm nay vẫn thu hút rất nhiều bài thảo luận. Những tác phẩm hồi hộp như thế này, nếu quay chụp và tuyên truyền tốt thì càng ngày sẽ càng nổi hơn. Trong thời gian phát sóng, bộ phim web drama với chi phí thấp này lại áp đảo mấy bộ phim sản xuất lớn cùng thời điểm, thu được cả danh tiếng lẫn độ nổi tiếng, dựa vào độ nổi tiếng cuồn cuộn không ngừng đã nhanh chóng trở thành một hắc mã nhất kỵ tuyệt trần(3), thu hút được rất nhiều vốn của tư bản, hình thành một vòng phản hồi tích cực.
(3): Nhất kỵ tuyệt trần – 一骑绝尘: có nghĩa là trong số rất nhiều đội cưỡi ngựa, một đội chạy nhanh đến mức người phía sau thậm chí không thể nhìn thấy bụi do con ngựa của anh ta bay lên khi nó chạy, những người khác còn lâu mới đặc biệt nổi bật.
Trương Ngạn, từ một diễn viên chuyển sang nghề đạo diễn, một trận thành danh, tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong giới đạo diễn.
Mà Dung Hạc với tư cách là nam diễn viên chính của bộ phim này, nhờ khả năng diễn xuất tuyệt vời và ngoại hình của mình, nhân khí(4) của cậu đã tăng vọt.
(4): độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ.
Theo sự gia tăng của fan hâm mộ, mọi thứ đều bắt đầu trở nên phức tạp hơn, để thuận tiện cho việc quản lý, tạo môi trường thuận lợi cho các fan đu idol, Phó Miêu đã làm công tác phòng ngừa rất chu đáo, liên hệ ngay với một vài fan hâm mộ lớn có kinh nghiệm, thành lập hậu viện hội cho cậu.
Nói chuyện điện thoại với chị Miêu xong, Dung Hạc cảm thấy có chút hoảng hốt.
Năm ngoái, cậu vẫn là một diễn viên nhỏ, nếu không đeo khẩu trang đi ra đường cũng rất ít khi bị nhận ra. Nhoáng một cái, bây giờ, đã có fan không quản khó khăn, vất vả, háo hức đợi ở sân bay, chỉ để được nhìn thấy cậu trong thoáng chốc.
Sau khi máy bay cất cánh, cậu đắp một tấm thảm nhung, dựa vào cửa sổ ngủ một giấc.
Cậu đã lâu không mơ về ba năm khó khăn nhất khi mới lập nghiệp ở Lăng Bắc.
Cậu mơ thấy mình có thể bị đuổi ra khỏi căn nhà thuê bất cứ lúc nào, không nắm giữ được cơ hội quay phim, nợ nần cũng chưa trả hết, còn có cả những người vươn cành ô liu có vẻ rực rỡ về phía cậu, nhưng phía sau sự rực rỡ, hào nhoáng ấy, ai mà biết được có giao dịch ngầm bẩn thỉu nào không.
Mỗi đêm mất ngủ đều cố gắng tích lũy sự kiên cường, đều bị thực tế hết lần này đến lần khác mài mòn.
Khi đó, cậu như con chim lăn trong vũng lầy, tuyệt vọng chống lại số phận chìm nghỉm, hai mắt nhìn lên bầu trời. Nhưng bùn lầy quá nặng, nặng đến mức không thể mở cánh, bầu trời lại ở quá xa, xa đến mức không thể chạm tới.
Hốc mắt dần chua xót, Dung Hạc mở mí mắt nặng trĩu, nhưng tầm mắt lại bị ánh nước mông lung làm mờ đi, tận đến khi dần dần nhìn rõ cảnh tượng ngoài cửa sổ, mới nhận ra trong khoảnh khắc này, cậu thực sự đã bay lượn trong bầu trời xanh mây trắng, thân thể nhẹ như bông.
Hai mươi phút sau, máy bay hạ cánh.
Quả nhiên như chị Miêu nói, qua hành lang dài, rất nhiều người hâm mộ đã tập trung ở lối ra sáng bóng.
Khi nhìn thấy Dung Hạc đến gần, bọn họ lập tức giơ điện thoại di động và máy ảnh lên, vui vẻ vây quanh cậu.
“Hạc Hạc, nhìn đây nè!”
Nghe thấy có người gọi mình, theo phản xạ Dung Hạc quay đầu lại, đối diện với một chiếc điện thoại di động phát ra tiếng tách vang vọng.
Những người hâm mộ đang cao hứng chụp ảnh nhìn thấy người đàn ông trên màn hình điện thoại hơi nghiêng đầu, con ngươi đen phía trên khẩu trang nhìn vào ống kính, mặt mày từ mờ mịt trong chớp mắt khẽ động, tim không khỏi lạc một nhịp, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.
“A a a a Hạc Hạc cười đáng yêu quá!”
“Các chị em cứu mạng, tôi cần máy thở!”
“Hạc Bảo, mẹ yêu con!”
……
Bởi vì người đến đón cũng không tính là quá nhiều, cho nên trật tự ở hiện trường rất tốt, fan thấy Dung Hạc dễ nói chuyện, nhao nhao lớn gán tiến lên nhét thư viết tay vào tay cậu.
Tiểu Văn và vệ sĩ ở bên thấy người đưa thư cuồn cuộn không ngừng, vốn định ngăn cản, nhưng nghe Dung Hạc nói cứ nhận đi, đành phải thay cậu nhận thư.
Sau khi ngồi lên xe, Dung Hạc nóng lòng lấy lại xấp thư dày cộp từ chỗ Tiểu Văn, đặt ở trên đùi đọc từng bức.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!