Cuối đề tài, lớp trưởng hình dung Lục Tiêu Viễn lúc đó như vậy.
Vị ngọt ngào của rượu vang đỏ trong miệng không hiểu sao lại nhạt dần, chỉ còn lại vị đắng chát, đôi khi lại khiến cổ họng khô rát.
Dung Hạc thật sự không thể tưởng tượng được, người thiếu niên đó bị rất nhiều ác ý vây quanh, cũng khó có thể che giấu được ý chí và sự sắc bén, đột nhiên lại mất đi màu sắc và sức sống, hắn sẽ như thế nào.
Cậu cúi đầu, ngón cái bọc trong bốn ngón tay nắm chặt lấy, sững sờ một hồi lâu.
Thì ra, Lục Tiêu Viễn đã tìm cậu.
Ngay cả sau khi biết tin mẹ mình mất, rời khỏi Hồng Du, vẫn đi tìm cậu.
Tham gia bữa ăn tập thể cùng bạn học lâu ngày không gặp, Dung Hạc không hát karaoke cùng mọi người giống như dự định lúc đầu, mà tìm một khách sạn ở Hồng Du ngủ một đêm, ngày hôm sau thì trở về.
Cậu lấy cớ có thông cáo đột xuất, trực tiếp đáp chuyến bay đi Lăng Bắc.
Tuy rằng hiện tại Lục Tiêu Viễn đang ở nước ngoài, thời gian trở về vẫn chưa xác định, nhưng lúc này, cậu chỉ muốn nhanh chóng đi đến một nơi đầy rẫy dấu vết của Lục Tiêu Viễn, chứng minh tất cả những thứ này đều không phải là mơ.
*
Ba giờ sau, Dung Hạc đến khu dân cư.
Xa xa có hai người đứng ở cửa, là Lục Tiêu Viễn và Tề Hòa.
Trong bóng tối, Tề Hòa đưa điện thoại di động cho Lục Tiêu Viễn, nói: “Anh, em đặt vé xong rồi, nếu bây giờ xuất phát đến thành phố Hồng Du, thì khoảng một giờ sáng có thể đến quán rượu.”
Lục Tiêu Viễn nhanh chóng quét xong nội dung trên màn hình, vừa muốn nói, đột nhiên cảm giác được gì đó, ngẩng đầu đã nhìn thấy Dung Hạc đứng trong bóng tối cách đó mấy mét.
Trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, lập tức đặt chiếc điện thoại có chứa thông tin chuyến bay và khách sạn vào tay Tề Hòa, như không có chuyện gì xảy ra, đút cả hai tay vào túi quần.
Tề Hòa cũng phát hiện ra Dung Hạc, gãi gãi đầu nói nhỏ: “Anh, vậy chúng ta đi nữa không?”
Lục Tiêu Viễn hạ giọng nói: “Không.”
Trong lúc chờ Tề Hòa đi khỏi, Lục Tiêu Viễn cởi mũ lưỡi trai màu đen, để vào chiếc vali nhỏ dưới chân, như lơ đễnh hỏi Dung Hạc: “Hôm nay không phải em đến Hồng Du họp lớp sao?”
Dung Hạc chậm rãi tiến về phía Lục Tiêu Viễn, không nói lời nào.
Mãi cho đến khi cậu tiến vào cột đèn màu trắng, Lục Tiêu Viễn rốt cục mới nhìn rõ hốc mắt đỏ bừng của cậu.
Mi tâm Lục Tiêu Viễn chợt nhíu lại, tiến lên hai bước nâng mặt cậu lên, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Dung Hạc nắm lấy ống tay áo Lục Tiêu Viễn, nhìn hắn hồi lâu, khàn giọng hỏi: “Anh đã nhận được bức thư đó chưa?”
Lục Tiêu Viễn nghi hoặc nói: “Thư? Thư nào cơ?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!