Phó Chấp Viễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường phố xá chớp lóe, đủ mọi kiểu dáng cửa hàng san sát cạnh nhau, dòng người ra ra vào vào.
Anh nghĩ lại cuộc điện thoại nửa tiếng trước mà anh gọi cho Cố Trù, lại nghĩ đến bây giờ mình đang ngồi ở ghế phụ trên xe y, không hiểu sao mà trong lòng hơi lo lắng.
Sự lo lắng này nhanh chóng bị Cố Trù cắt ngang.
"Có phải anh còn chưa kịp ăn đồ ăn không?" Y hỏi Phó Chấp Viễn.
"Hả?" Phó Chấp Viễn hoàn hồn lại, quay đầu nhìn người đang lái xe.
Cố Trù nhân lúc đèn đỏ mà quay sang nhìn anh, cười nói: "Cơm tối mua cho anh ấy, có phải anh chưa kịp ăn không?"
"À, ăn rồi." Phó Chấp Viễn trả lời.
"Ăn nhanh vậy á?" Cố Trù không tin.
"Ăn hộp bánh kem." Nói đúng hơn là ăn một phần tư miếng bánh kem.
Cố Trù hơi nghiêng đầu liếc anh: "Sức ăn của anh yếu như vậy ư?"
Y nhớ lần trước đi ăn tiệc anh ngồi ăn bánh kem là vì mẹ anh nấu ăn không cho muối và bột ngọt, vậy nên anh chưa no.
"Không, tôi mang về mà." Phó Chấp Viễn chỉ chỉ phía sau.
Trước khi xuống dưới anh đã đóng gói lại đồ ăn rồi mang nó xuống cùng, rồi để cả áo khoác, laptop và túi đồ ăn ở ghế sau.
"Về nhà quay nóng lại ăn." Phó Chấp Viễn nói, giọng anh nghe hơi mỏi mệt, "Không muốn ngồi ngốc ở văn phòng nữa."
"Anh bận quá." Cố Trù nhìn thoáng qua bảng điều hướng, sắp về tới nhà Phó Chấp Viễn rồi.
"Cứ việc này nối tiếp việc kia, gần đây nhiều chuyện quá, lại còn vừa mới thay một ông sếp nữa."
"Ồ, thế anh sa thải thực tập sinh kia rồi sao?"
"Hả?" Phó Chấp Viễn đang thả đầu dựa vào ghế thì bật người ngồi thẳng dậy, anh nhìn Cố Trù khó hiểu rồi nhanh chóng nhớ lại buổi tối ngày đó họ nhắn tin wechat, trả lời: "Không có."
"Đúng là không nỡ nói lời tàn nhẫn, mềm lòng như vậy." Cố Trù cười.
Bãi đỗ xe ở khu nhà Phó Chấp Viễn thật sự làm người ta đau đầu.
Chủ xe không ở trong khu nhà thì không thể tùy tiện đỗ ở trước cổng, Cố Trù đành phải lái xe đến bãi để xe B3 hơi xa nơi này.
Đồ đạc của Phó Chấp Viễn rất nhiều, một tay cầm túi lớn túi nhỏ tài liệu, một tay cầm áo khoác, nách kẹp laptop, ngón tay còn cố móc lấy túi đồ ăn.
Cố Trù xuống xe, cầm lấy túi đồ ăn trong tay ăn rồi lại giúp anh cầm cả laptop.
"Đi thôi."
Lúc này Phó Chấp Viễn mới thật sự cảm thấy rằng: anh lại đưa Cố Trù đến nhà nữa rồi.
Cuộc điện thoại ở văn phòng kia đúng là có phần bốc đồng, nhưng Phó Chấp Viễn lại muốn giải thích ý nghĩa của nó thành 'Tôi thích vậy' hơn.
Nhìn anh có vẻ dịu ngoan ôn hòa, nhưng thực tế lại làm ra rất nhiều việc tùy ý, mà lý do cho sự tùy ý đó chủ yếu là anh rất hay làm bừa trước mặt những người dễ dàng bao dung cho anh.
Ví dụ như anh muốn Cố Trù về nhà với anh, nhưng lại không nói về nhà rồi thì làm gì?
Trong đầu người trưởng thành có nghĩ đến đâu thì cũng chỉ loanh quanh vài việc như vào phòng, nói chuyện vài câu, tắm rửa rồi làm tình.
Phó Chấp Viễn bị công việc và áp lực dồn nén trong đầu, anh muốn làm gì đó để giải phóng hết những cảm xúc khó chịu này ra, làm tình là lối tắt tốt nhất thắng cả mua quần áo và ăn đồ ngọt, mà Cố Trù cũng là đối tượng tốt nhất.
Hai người vào nhà, Phó Chấp Viễn đứng cạnh sofa nhìn Cố Trù để laptop xuống bàn trà, con chuột lủng lẳng tuột ra rơi xuống đất – bởi vì Phó Chấp Viễn lười rút ra nên nó vẫn luôn cắm ở laptop như vậy.
Cố Trù cúi người nhặt nó lên để trên bàn rồi vắt áo khoác của anh lên sofa.
Sau đó y đứng dậy, nói: "Anh đi nghỉ sớm đi, tôi về đây."
Phó Chấp Viễn không nói gì, anh chỉ đứng nhìn Cố Trù.
"Túi đồ kia anh nhớ quay nóng lại rồi hẵng ăn, mấy đồ khác để lại cũng được nhưng phải uống canh gà đấy." Cố Trù nói tiếp, "Làm việc mệt quá thì ngủ sớm đi."
Giờ phút này Phó Chấp Viễn đứng trước mặt Cố Trù, anh không khỏi cảm thấy những suy nghĩ của mình thật là xấu xa.
Giống như hôm trước khi hai người xảy ra quan hệ, anh lại hiểu lầm Cố Trù một lần nữa.
Phó Chấp Viễn đứng đó ngẩn người, tóc mái rũ xuống, lớp kính khiến mắt anh trông càng đờ đẫn.
Anh nghĩ nghĩ rồi đột nhiên mở miệng gọi lại người đã đi ra đến cửa.
"Cậu không ở lại sao?"
Câu nói này Phó Chấp Viễn hơi có ấn tượng, hình như anh đã từng nói qua một lần trong đời.
Có thể là vì trong suy nghĩ của anh, Cố Trù không được tính là người có thể yêu đương lâu dài nên lời này nói ra thật dễ dàng, không cần để ý đến trong tim mình rốt cuộc Cố Trù có vị trí ra sao.
Cố Trù đứng ở cửa suy nghĩ một lát rồi chậm rãi đi đến trước mặt Phó Chấp Viễn, dựa vào gần người anh, hỏi: "Ở lại làm gì?"
Phó Chấp Viễn chỉ chăm chú nhìn người trước mắt mà không trả lời, thế nhưng cũng chẳng sao, dù anh không nói gì thì gương mặt đỏ lên cũng đã sớm bán đứng anh rồi.
"Anh muốn làm tình với em?"
Cố Trù đúng là Cố Trù, luôn là một kiểu nói như thế.
Phó Chấp Viễn vẫn im lặng, đảo mắt sang bên cạnh nhưng lại nhanh chóng nhìn y, mi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt xinh đẹp giấu sau lớp kính vẫn khiến người ta dễ dàng động lòng.
Cố Trù cười.
"Phó Chấp Viễn." Y gọi một tiếng.
"Ừa?"
"Anh muốn em làm bạn giường của anh à?" Cố Trù hỏi, giọng y trầm thấp, không nghe ra được cảm xúc bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!