Báo cáo dữ liệu của Phó Chấp Viễn phải sửa đi sửa lại suốt cả tuần mới có thể nộp được.
Lần này mẹ anh đến đây thăm thú, gần như anh không có thời gian để đi đây đi đó cùng mẹ, mãi đến khi còn một ngày cuối cùng thì anh mới được nghỉ ngơi, định bụng sẽ đưa mẹ đi chơi.
Quan hệ giữa Phó Chấp Viễn mẹ không thân thiết lắm, có lẽ là do anh mất cha từ nhỏ, mẹ sau đó cũng không tái hôn, bà luôn lo rằng mình sẽ cưng chiều con trai đến hư nên thường rất nghiêm khắc với anh trong một số chuyện.
Anh đưa mẹ đi dạo phố rồi mua tặng bà rất nhiều quần áo, còn để bà chọn mua khăn Cashmere ở một cửa hàng sang trọng, màu khăn có hơi chói nhưng mẹ anh thực sự rất thích.
Lúc dạo phố hai mẹ con ăn ý mà không nhắc tới vấn đề cá nhân của Phó Chấp Viễn, đến khi về tới cổng khu nhà, hai người định đi bộ qua vườn hoa thì mẹ anh mới gợi chuyện.
"Vẫn một mình à?" Mẹ anh hỏi.
"Dạ? À vâng ạ." Phó Chấp Viễn giật mình một chút rồi gật đầu.
Trong khu nhà có cửa hàng tiện lợi riêng biệt, đèn sáng trưng, có mấy đứa trẻ vừa chạy ra vừa cười đùa trêu nhau trông rất vô tư.
"Không tìm được ai tốt à?" Bà lại hỏi, tông giọng cứ như giáo viên đang đứng trên lớp vậy.
"Vâng." Phó Chấp Viễn bỗng nhiên trở nên căng thẳng vô cớ.
Thật ra cho dù có chưa chia tay Lâm Khiếu Chi đi chăng nữa thì anh cũng không muốn kể với mẹ về gã ta, bởi rốt cuộc thì Lâm Khiếu Chi sẽ chẳng bao giờ dám để anh xuất hiện trước mắt người khác.
Một hồi im lặng, họ rất nhanh đã đi tới cửa nhà.
"Cái hôm con đi gặp mặt ấy, mẹ thấy có người đến đón con." Mẹ anh lên tiếng, dường như bà không biết phải nói thế nào, "Mẹ biết chiếc xe đó, là Porsche, giáo sư Lý cũng đi loại này."
Người mà bà nhắc tới chính là Cố Trù.
"À, đấy là bạn con." Phó Chấp Viễn trả lời.
"Thằng bé có tốt không?"
Rõ ràng là mẹ anh đã hiểu nhầm từ "bạn".
"Chỉ là bạn bè thôi, cậu ấy cũng từng đi đợt giao lưu kia chứ không phải là bọn con có quan hệ đó đâu." Phó Chấp Viễn ấn thang máy rồi cầm đồ bước vào.
"Mẹ đúng là không hiểu được con." Bà liếc xéo anh, "Cái tính thích giấu diếm giống hệt bố."
Phó Chấp Viễn khựng lại, không nói gì nữa.
Thực tế thì Cố Trù đến cả "bạn" cũng chẳng phải.
Không tính đợt giao lưu bốn năm trước thì hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, lần đầu tiên anh hoàn toàn coi y là "người lạ", lần thứ hai mới miễn cưỡng được gọi là có trò chuyện.
Phó Chấp Viễn cho rằng có lẽ là anh đã tạo cho Cố Trù một loại ảo tưởng nào đó, có thể là sự hòa nhã rất dễ bị hiểu lầm khiến cho y không tiếc công sức để thể hiện bản thân trước mặt anh.
Các chàng trai trẻ không thể chịu được cảm giác tàng hình trong mắt người khác, cứ luôn lo sợ đối phương như kẻ điếc người mù – cũng giống như Phó Chấp Viễn của thật lâu trước đây.
Nhưng chỉ cần Cố Trù không nói thì Phó Chấp Viễn sẽ không đâm thủng mảnh giấy dầu này.
Sau khi Lâm Khiếu Chi bị chặn thì gã ta yên ắng rất lâu. Phó Chấp Viễn không cho gã bất kì cơ hội nào để tiếp tục mối quan hệ, anh dứt khoát hơn tất cả những cuộc cãi vã hay chia tay trước đây.
Nhưng con người là thế, người càng kiêu ngạo thì càng không thích bị ngó lơ, Lâm Khiếu Chi chính là loại người này.
Về điểm này thì trong lòng gã hoàn toàn không thấy xấu hổ mà ngược lại, gã còn xem nó là sự ưu việt của bản thân, kết hợp với chút ít tình yêu không rõ thật giả đối với Phó Chấp Viễn, lừa mình dối người diễn vai tình nhân nặng tình nặng nghĩa.
Buổi tối hôm tiễn mẹ đi, Lâm Khiếu Chi xuất hiện ở dưới nhà Phó Chấp Viễn.
Gã mặc áo khoác đen, gương mặt vặn vẹo méo mó truyền qua màn hình của điện thoại gọi cửa, nhẹ nhàng gọi Tiểu Viễn trong loa.
"Chuyện gì?" Phó Chấp Viễn hỏi gã qua màn hình.
"Anh nhớ em."
"Anh có biết hành động này của anh rất biến thái không?" Phó Chấp Viễn nói, anh vừa mới dùng máy hút bụi dọn dẹp quét tước nhà cửa nên rất mệt mỏi, thật sự chẳng có hơi đâu để làm trò cùng Lâm Khiếu Chi.
"Chỉ là anh nhớ em thôi mà."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!