Nói thật thì Cố Trù biết rằng ngày này kiểu gì cũng sẽ tới, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Y đứng ở đại sảnh tầng một của KTV, cầm di động im lặng đến ba phút.
Ba phút đối với một cuộc điện thoại mà nói cũng đã đủ để giày vò người ta.
Đầu bên kia Phó Chấp Viễn hỏi xong thì không nói gì nữa, Cố Trù có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh qua điện thoại, chầm chậm nhẹ tênh cứ như đang ngay sát bên tai y vậy.
Lúc này bên ngoài trời đổ mưa lớn, cửa kính ở đại sảnh tầng một bị gió mưa đập rung lên từng hồi, gió lạnh tràn vào thổi quét bên trong đại sảnh rộng lớn trống trải.
"Gì cơ?" Cuối cùng Cố Trù cũng lên tiếng, y thật sự không phản ứng kịp, không thừa nhận chắc chắn không tốt, mà thừa nhận ngay thì cũng không ổn lắm...
"Hở?" Phó Chấp Viễn lại phản ứng rất nhanh, anh hỏi, "Không nghe rõ sao? Do trời mưa nên tín hiệu không tốt hả?"
Cố Trù đổi tay cầm điện thoại, đi ra ngoài.
"Gặp nhau rồi nói được không?" Y đẩy cửa kính ra, bởi vì gió quá lớn nên phải hơi dùng sức, nước mưa bên ngoài táp tới nhanh chóng làm ướt hết áo khoác của y, "Nếu như anh tiện gặp."
Thật ra y còn nghĩ Phó Chấp Viễn sẽ không đồng ý, anh luôn đem đến cho người khác cảm giác có thể bị từ chối bất cứ lúc nào, bị anh từ chối cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
"Được." Phó Chấp Viễn nói.
Cố Trù nhớ rõ địa chỉ của Phó Chấp Viễn, là một khu nhà khá nổi danh, gần đó có một quán mỳ đã mở được mười hai năm chỉ làm buổi sáng và trưa, đến ba giờ chiều đã đóng cửa, còn từng được lên sóng truyền hình và các kênh ẩm thực.
Ngày đó khi chở y về tài xế có từng nói chuyện qua, bác tài kể không gian của quán mỳ đó cũng tồi tàn lắm, thái độ của ông chủ thì không tốt, lúc nào cũng ngồi ở quầy thu ngân chơi mạt chược trên điện thoại, thế nhưng mọi người đều bỏ qua chỉ vì hương vị ở đó thật sự rất ngon.
Trời mưa nên người ra đường không nhiều lắm, Cố Trù nhanh chóng gọi được xe, y nói với tài xế địa chỉ, bản đồ điện tử hiển thị chỉ mất 35 phút để đi từ đây tới đó.
Lúc ngồi trên xe y nhận được tin nhắn của Phó Chấp Viễn.
— Khu E số nhà 1085, cậu ấn 1085 ở điện thoại gọi cửa dưới tầng là được.
Bây giờ đã gần 11 giờ, mưa lớn bao phủ cửa sổ xe khiến cảnh sắc bên ngoài chỉ như một bức hình mờ ảo, máy sưởi trong xe sưởi đến làm người ngột ngạt. Cố Trù cất điện thoại đi, dựa đầu ra sau thở dài.
Y thật sự không thể quên được Phó Chấp Viễn, nghĩ lại thì loại thích này cũng thật kì lạ, cùng lắm chỉ là bốn năm trước từng tiếp xúc ngắn ngủi, nhìn thấy anh vì yêu mà yếu đuối bật khóc, sau đó thì cùng nhau lên giường.
Trong cuộc sống vội vàng ồn ã của người trưởng thành, lại còn là một Cố Trù chẳng bao giờ thiếu tình yêu của người khác thì điều này vốn dĩ nên bị lãng quên từ lâu.
Vậy nhưng y lại không, thế nên khi gặp lại Phó Chấp Viễn y đã lập tức nhận ra anh, bóng dáng anh quay lưng đứng khóc trong ngõ nhỏ khiến y có cảm giác giống hệt như bốn năm về trước, chính là không ổn chút nào.
Đương nhiên, y thừa nhận là bản thân cũng bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài đẹp đẽ của Phó Chấp Viễn, đôi mắt cong cong khi cười rộ lên, bộ dạng thỉnh thoảng ngẩn ngơ khi anh nói chuyện, thế nhưng không chỉ vì như vậy.
Quan trọng nhất là y không hề muốn mọi chuyện tiến triển nhanh thế này.
Mưa lớn nên trên đường không có nhiều xe, taxi đến nơi nhanh hơn dự kiến nhưng tài xế lại dừng xe ở bên đường đối diện khu nhà.
"Anh bạn, cậu xuống xe ở đây được không? Bên kia không dừng xe được, có camera, tôi từng bị dán vé phạt một lần rồi." Tài xế bật đèn nháy, quay đầu lại thương lượng với Cố Trù.
Bên ngoài trời mưa tầm tã trông có vẻ hơi đáng sợ, trên đường gần như chẳng còn ai, ngay cả mấy cửa hàng ven đường cũng đóng cửa gần hết, cũng đúng thôi vì giờ đã hơn 11 giờ đêm.
Khu nhà của Phó Chấp Viễn ở bên kia đường, y phải đi qua đường cái rồi chờ thêm một cái đèn đỏ.
Cố Trù do dự một lát, đang định đồng ý thì chuông điện thoại kêu.
"Dưới tầng nhà tôi không được đỗ xe nếu đỗ sẽ bị phạt tiền ấy, cậu bảo tài xế cứ dừng ở bên đường đối diện, tôi xuống đón cậu." Phó Chấp Viễn tính toán như thần, chắn hẳn đã quá quen với tình hình giao thông ở khu nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!