Cái tội suốt ngày cà khịa, thả thính, làm mình buồn nôn này.
Hừ.
Mình cũng không phải loại dễ xơi đâu.
Bây giờ mình sẽ cho anh ấy nếm trải sự độc ác của loài người và sự tàn khốc của xã hội.
“Em không lừa anh đấy chứ?”
Cố Diệc Minh hỏi lại lần nữa.
“Chuyện cỏn con mà trông anh hãi hùng chưa kìa.” Dư Bắc vươn vai, đâm thêm một nhát. “Có người còn chịch luôn ấy.”
Cố Diệc Minh sắp phát điên.
“Em… Em cũng từng làm vậy?”
“Em thì chưa.”
Thèm lắm.
Song anh bất lực, em đành bó tay.
Cố Diệc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mũi vẫn tuyệt vọng. Anh nắm lấy vai Dư Bắc lay lay.
“Sao em lại như thế? Chuyện đó mà em cũng làm? Em… Em không sợ bẩn à?”
Không.
Hơi mặn tí thôi chứ đâu có gì.
“Trả lời anh!” Cố Diệc Minh kiên quyết viện đủ lý do. “Em có nghĩ rằng thứ đó… thứ đó là để đi tiểu không? Em không sợ bị lây bệnh, nhiễm virus hả?”
Dư Bắc rút cục cũng chẳng nhịn nổi nữa.
Cậu co chân lên bụng, cười ha hả.
Chủ yếu do vai cậu sắp bị Cố Diệc Minh bóp nát.
Cùng tư thế ấy, nhưng mang ý nghĩa khác nhau.
Một kiểu là muốn bị chịch.
Một kiểu là thèm ăn đòn.
“Em cười gì? Có gì buồn cười? Anh nói cho em biết, việc này rất nghiêm trọng! Em nghiêm túc lên!”
“Cố Diệc Minh, ý anh là sao?”
Dư Bắc giữ lấy cái đầu lắc lư vì tức giận của anh.
“Anh đang hỏi em đấy! Chắc chắn do em buông thả quá, mấy đứa con trai khác đều thích chơi với em. Ai em cũng nhận lời, em không biết từ chối à? Em mau khai hết những việc xấu xa mà mình từng làm đi! Rút cục em còn giấu anh bao nhiêu chuyện?”
Cố Diệc Minh tài thật.
Tự ảo tưởng ra một bộ truyện đồi truỵ luôn.
“Tại sao em chơi cùng người khác lại là việc xấu xa?” Dư Bắc ưỡn ngực nói. “Đừng quên rằng anh với em cũng từng. Anh không bẩn, không xấu xa? Chim anh không để đi đái à?”
Bị Dư Bắc hỏi vậy, Cố Diệc Minh đần mặt ra.
Chắc là gặp đúng câu hỏi hóc búa rồi.
“Anh đã bảo khác nhau rồi! Ngày nào anh cũng tắm rửa thơm tho, đi tiểu xong còn dùng giấy lau, vệ sinh sạch sẽ.” Một lát sau, Cố Diệc Minh mới bừng tỉnh. “Chẳng lẽ trong mắt em, anh giống bọn họ?!”
Dân chơi gay có gì khác nhau?
Ngoại trừ kϊƈɦ cỡ.
“Sao? Anh thuần khiết, cao quý hơn người ta? Cây hàng của anh là quyền trượng tiên nữ độc nhất vô nhị?”
“Quan hệ của chúng ta khác bọn họ!”
Cố Diệc Minh buột miệng.
Dư Bắc hí hửng.
Như nào? Anh ấy muốn làm người iu mình hả?
“Họ là bạn cùng phòng của em, anh cũng thế, khác cái gì?” Dư Bắc giả vờ ngạc nhiên.
“Con mẹ nó, em chỉ coi anh là bạn cùng phòng?”
“Không thì sao?”
Cố Diệc Minh nghẹn họng.
Mãi chẳng nói được thêm câu gì.
Mặt anh đỏ ửng.
Dư Bắc cực kỳ mong chờ.
Chó cùng rứt giậu.
Cố Diệc Minh rồi cũng có thể tiến hoá về mặt tư tưởng, cong một tí nhỉ?
“Anh…” Cố Diệc Minh trợn mắt. “Anh còn là anh trai em!”
“…”
“Em quên hả? Bố mẹ cũng gọi vậy rồi.”
Suy đi tính lại, Cố Diệc Minh định loanluan với mình?
“Thế anh và bố em còn kết nghĩa nữa kìa, em có cần gọi anh là chú không?”
Đấm yêu anh mấy cái nè.
Không.
Dư Bắc muốn vác đá đập anh luôn.
“Chú~ Chú… Chú Cố~”
Càng dẹo càng tốt, cho chừa cái tội làm mình mắc ói.
Cố Diệc Minh túm lấy đôi tay múa may loạn xạ của cậu.
“Đừng gọi lung tung… Tóm lại anh có quyền quản lý em, em khai báo thành khẩn đi.”
“Khai báo cái con khỉ, ngoài anh ra thì còn ai? Anh nghĩ em làm ở tiệm mát xa hay nhà chứa?” Dư Bắc khó chịu nói.
“Thế hả?”
Cố Diệc Minh trầm tư một lát.
“Em chắc chứ?”
“Anh nhất quyết bắt em nhận đã từng chơi thì anh mới vui đúng không?”
Cố Diệc Minh hít một hơi thật sâu, đáp: “Tất nhiên là không rồi… Anh đang nghĩ tại sao em điêu luyện vậy? Thật sự chưa từng luyện tập?”