Hành vi này của Cố Diệc Minh khác gì làm điếm nhưng suốt ngày nói đạo lý?
Vừa đòi hỏi mình kỹ thuật tốt, vừa muốn mình không gay.
Con mẹ nó, mình có phải búp bê tình ɖu͙ƈ đếch đâu.
Năn nỉ anh ta?
Chất xám của thằng ôn này bắn hết theo t*ng trùng rồi.
Quên mất ban nãy khóc lóc cầu xin mình thổi kèn giúp như nào à?
Trêи phương diện mang đến sự sung sướиɠ cho đối phương, chỉ có Cố Diệc Minh mới phải van lạy mình.
Đây chính là sự tự tin mà sở trường đem tới.
Cố Diệc Minh biết cái gì?
Biết cây củ cải.
Chắc vẫn còn trinh.
Từ từ…
Cố Diệc Minh rút cục còn nguyên đai nguyên kiện không?
Bắt đầu từ hồi đại học, Cố Diệc Minh đã như miếng thịt lợn thối, ruồi bâu nhặng bậu, đuổi không hết. Chắc chắn ngoài kia không chỉ mỗi Chương Tử Oánh mang danh bạn gái anh.
Cụ thể anh có từng lén lút hẹn hò không, Dư Bắc thật sự chẳng rõ.
“Cố Diệc Minh, anh… có bạn gái bao giờ chưa?”
“Tự dưng em thắc mắc chuyện đó làm gì?” Cố Diệc Minh hỏi ngược lại.
“Anh yêu cầu em hết cái nọ đến cái kia, em không đưa ra yêu cầu cho anh được à?” Dư Bắc bắt chước Cố Diệc Minh. “Em nói anh biết, Dư Bắc này kết giao cũng có nguyên tắc, loại vớ vẩn không đủ tư cách làm bạn với thần tiên bọn em đâu.”
Cố Diệc Minh bật cười.
“Chưa.”
“Thật hay điêu đấy?”
Cố Diệc Minh ngon trai thế mà chưa yêu bao giờ?
Vậy còn cần khuôn mặt ấy để làm gì?
“Thật.”
“Không phải chứ?” Dư Bắc nghi ngờ. “Bên Mỹ tư tưởng thoáng, nghe bảo yêu từ cấp hai cũng chẳng bị coi là yêu sớm, anh nhịn được á? Không có cô gái nào theo đuổi anh?”
Cũng chưa bao giờ thấy anh dắt em đi chơi thú nhún nhé.
“Anh bận đến thế cơ à? Là người yêu chứ không phải đồ chơi mà bắt anh đút vào túi mang theo bên mình.”
Cố Diệc Minh lập tức phản bác: “Nếu không vì muốn ở bên nhau mỗi ngày thì yêu để làm gì?”
Dư Bắc ngẫm nghĩ.
Cố Diệc Minh nói không sai.
Nhưng cũng chẳng đúng.
“Đâu nhất thiết phải dính tịt lấy nhau. Không lẽ đi vệ sinh cũng lôi đi cùng luôn?”
Cố Diệc Minh im lặng. Tới khi Dư Bắc tưởng anh ngủ mất rồi, anh mới lên tiếng.
“Đêm hôm khuya khoắt đừng nói những lời buồn nôn đó được không? Anh không muốn yêu. Mấy năm nữa anh về Mỹ, chắc chẳng có kết quả gì đâu.”
Một tia sét loé lên, nổ ầm ầm trong đầu Dư Bắc.
Cố Diệc Minh định về Mỹ?
Anh chưa từng nhắc đến chuyện ấy.
“Về Mỹ cái gì? Sao anh không nói với em?”
Cố Diệc Minh thở dài, đáp: “Nói cũng vô nghĩa, chẳng phải việc gì vui vẻ.”
Trái tim Dư Bắc rối rắm, như thể có một đống tằm đang nhả tơ.
“Nhưng mà… Anh đi thì cứ đi, đâu phải không quay lại nữa.”
“Có khả năng anh sẽ định cư bên đó.” Cố Diệc Minh ôm ghì lấy cậu, nói tiếp: “Vẫn chưa quyết.”
Não Dư Bắc ngừng hoạt động.
“Tại sao? Tại sao nhất định phải định cư bên đó? Anh giàu mà? Thừa tiền để mỗi châu lục mua một cái nhà mà? Muốn ở lại đây thì ở thôi. Người ta bảo bây giờ công nghệ thông tin phát triển, năm châu bốn bể đều kết nối với nhau, yêu xa đã làm sao? Tại sao cần định cư bên Mỹ?”
“Vì chuyện gia đình.” Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ rồi giải thích. “Em nói đúng, nhưng cũng giống như việc em không thể mãi mãi ở nước ngoài một mình ấy, ở đây còn bạn bè, người thân của em. Lấy ví dụ đơn giản, nếu bố mẹ mình bị ốm, em phải có mặt bên cạnh để chăm sóc họ chứ?”
“Vậy… Bao giờ anh đi? Mấy năm nữa là mấy năm?
Thực sự là đầu cậu đang trống rỗng.
Cố Diệc Minh đáp: “Chưa quyết định thật, cần xem tình hình gia đình anh nữa.”
Dư Bắc hơi mất bình tĩnh, nói: “Thế anh tới Trung Quốc làm gì? Ở Mỹ luôn cho xong!”
Tại sao lại đến trêu đùa em?
“Chủ yếu là để kiếm tiền, mở rộng thị trường quốc tế.”