TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cố Mặc có thể lừa gạt cô, nếu như vậy Bạch Nhược vẫn ngồi nghe đấy thôi.
Nhưng hắn quá nhiều điểm xấu, không muốn trong mắt cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn nữa.
Cân nhắc một chút hắn đáp: “Bạch Sang Sang!”
“Tôi tại sao lại hỏi chuyện của chị ta, cấp thiết hơn nữa là tôi dùng máy tính của anh mà chưa xin phép, anh không để ý sao? Hay mù rồi!” Bạch Nhược bây giờ biết dùng lời nói làm người khác tổn thương.
Là khoảng thời gian trước khi cô nhảy lầu, có lẽ Cố Mặc nhạy cảm cụm từ vừa rồi, nhưng bây giờ về thể chất lẫn tinh thần hắn không mù.
Cuộc sống không còn đơn điệu, ngay cả người mình tìm kiếm, hắn cũng nhìn thấy rõ rồi.
Đối với Bạch Nhược không còn chán ghét mà thay vào đó là cưng chiều, cô không bẩn là hắn bẩn.
“Dù sao cũng chỉ có tài liệu của công ty.”
Bạch Nhược cười nhạt: “Không sợ tôi làm nội gián?”
“Cô không giống với Thẩm An Huyền.” Trong lòng Cố Mặc thông suốt rồi, không còn xem Thẩm An Huyền là một người trong sáng yếu đuối nữa.
Vấn đề cô ta đánh cắp tài liệu không có gì đáng để nói, nhưng Thẩm An Huyền đã lừa gạt Cố Mặc trong một khoảng thời gian dài.
“Vậy thì tôi hỏi cô ta đi, anh thấy thế nào?” Bạch Nhược muốn nhìn xem dáng vẻ của Cố Mặc một chút, sự thay đổi lớn này khiến cô nhất thời không thể thích ứng.
Ngay cả việc ngủ ba năm Bạch Nhược còn có thể nhận thức được, sự thay đổi của Cố Mặc thì không, cũng đủ hiểu nó kỳ lạ đến mức nào.
“Ừm! Nhưng mà sau bữa ăn.” Cố Mặc tắt máy xong lại bế cô xuống.
“Tôi chưa đói!” Cô để hắn bế xuống, lòng tốt này không nên từ chối.
Cô để hắn muốn làm gì thì làm, còn đang chờ xem Cố Mặc muốn gì ở cô, diễn đến bao lâu.
“Ăn một chút thôi!”
Đang năn nỉ mình sao? Có khi nào lại bỏ thuốc gì vào không? Cần gì phải làm đến nước này? Bạch Nhược không đáp lời, chậm chạp đi ra khỏi phòng, mang theo dòng suy nghĩ bất tận.
Những món đơn giản đặt trên bàn ăn, làm cho Bạch Nhược phải hoàn hồn.
Nó giống với bữa ăn mà Dương Tư từng nấu cho cô, chẳng biết mùi vị ra sao.
Sau khi mời cơm Cố Lam Tinh, cô là người động đũa đầu tiên nếu chờ nữa thì thật sự là tra tấn.
Đúng là Bạch Nhược không đói, nhưng kỉ niệm bủa vây, chỉ là một chút nhưng cô vẫn muốn nếm thử, muốn xem nó có giống nhau hay không?
“Lúc nãy còn bảo không đói.” Cố Mặc nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng xui cho hắn, Bạch Nhược đang cố tìm hình ảnh Dương Tư trên người hắn, không thực sự muốn ăn.
Nếm được rồi, hương vị điều dừng ở đầu lưỡi, ngon lắm! Giống nhưng lại không giống, cô có thể miêu tả lại mùi vị giống với lúc cùng ăn với Dương Tư, nhưng không phải là cảm giác này.
Bạch Nhược chỉ nếm thử một cái rồi ngơ ra đấy, đôi mắt sớm đã mang một nỗi buồn.
Không ai tinh ý nhìn ra nhưng giây phút này lại hiện lên quá rõ ràng.
Cố Mặc không dám dùng những hương liệu đặt biệt, bởi vì hắn không biết Bạch Nhược dị ứng những gì, thích ăn những, ghét cái nào.
Chưa từng quan tâm, không biết là điều đương nhiên, những thứ hắn nấu là dành cho người bệnh, Cố Lam Tinh cũng chịu chung số phận.
“Tay nghề vẫn ngon như ngày nào.” Gương mặt của Cố Lam Tinh chất chứa niềm vui, từ khi Tạ Tiễn Như chết đi, Cố Mặc không xuống bếp nữa.
Hắn học nấu ăn thực ra để lấy lòng người mẹ thiên vị đấy, đến khi chết đi bà ấy mới cho Cố Mặc một cái nhìn.
Nhưng biết lý do bà ấy thiên vị, thì Cố Mặc không còn ganh tỵ với Cố Lam Tinh nữa, bà sợ Cố Lam Tinh phát hiện ra bí mật được nhận nuôi sẽ không vui, sẽ suy nghĩ nhiều, càng ngày càng xem trọng Cố Lam Tinh.
Nhưng bà cũng chưa từng nghĩ cho Cố Mặc.
Từ đầu chí cuối, là hắn rộng lượng nghĩ cho bọn họ, bọn họ chưa từng nghĩ cho hắn.
Bạch Nhược chớp mắt nhìn về phía Cố Mặc, cô thầm cười ở trong lòng.
Trước đây cô không hiểu nổi Cố Mặc không động vào đồ cô nấu, bây giờ biết rồi.
Một người nấu ăn giỏi đương nhiên không ăn đồ của kẻ dở hơi.
Lúc đó hắn xem cô như một con chuột nhắt sống ở cống rãnh, đương nhiên không thèm động vào là đúng rồi.
Cố Mặc không những biết nấu ăn còn nấu rất giỏi.
Điều này được trải nghiệm trong mơ rồi, không làm cô phải sốc đến thở không nổi.
Nếu Dương Tư bước ra từ trong mơ, ôm lấy cô một cái thì tốt biết mấy.
“Nhà hàng của anh vẫn tốt chứ?”
“Không có vấn đề gì.” Cố Lam Tinh hiện tại mở nhà hàng, mọi người không ai hiểu nỗi quyết định này.
Tin tức Cố Lam Tinh được nhận nuôi vẫn chưa lộ ra ngoài nên mọi người bàn tán nói rất nhiều, chủ yếu là có suy nghĩ giống với Bạch Nhược.
Cố Mặc dùng thủ đoạn để có được Cố Thị, hắn có thực lực là điều ai nấy cũng công nhận nhưng Cố Gia thì chưa từng.
Cố Mặc như một bức từng, mặc cho người tô vẽ.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới