TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trước hết không cần biết là do Bạch Nhược cố ý hay bất cẩn, hắn đã nhanh chóng chạy lại gần: “Đừng cử động!”
Là do Bạch Nhược bất cẩn đụng trúng ly nước.
Cô cũng giật cả mình, nhưng cơn giận dữ không thể dập tắt, cô truy hỏi: “Anh xem tôi là cái giẻ lau tôi không có ý kiến, nhưng xem tôi là một vật thay thế thì có quá đáng lắm không?”
Quá đáng? Bạch Nhược còn cảm thấy nực cười khi hỏi Cố Mặc hai từ quá đáng, nhưng chuyện này không làm rõ cô nhất định sẽ không để yên.
Gì cũng được, ly hôn hay thậm chí đuổi cô ra khỏi nhà giống như ba năm trước cũng được.
Điều tốt cả, tốt cho cô lẫn hắn!
Cố Mặc đang nhặt những mảnh vỡ thì ngừng lại, cơ thể cứ bất động.
Từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, hắn làm những gì lại khiến cô cảm thấy bản thân là vật thay thế? Là do hắn làm ra những thứ gây hiểu nhầm sao?
“Tôi xin lỗi!”
Một câu cứ tưởng nguôi cơn giận nhưng trái lại làm cho Bạch Nhược hiểu lầm ngày càng nghiêm trọng, xin lỗi tức là thừa nhận.
Đến giây phút này một giọt nước mắt cũng không rơi ra, hẳn là vì Cố Mặc, cô sẽ không khóc vì hắn một lần nào nữa.
“Anh thừa nhận rồi!”
Thành thật cũng tốt!
“Cô hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như cô nghĩ.” Hắn xin lỗi vì có những hành động gây hiểu lầm chứ không phải để cô buộc tội.
Một lời khó nói hết, nhất là khi niềm tin của Bạch Nhược đối với hắn là âm vô cực.
Cũng giống như nghe câu chuyện của Bạch Sang Sang, cảm thấy không tốt thì cứ xem như một câu chuyện cổ tích.
“Anh giải thích có khi tôi lại thấy không hợp lý, nếu đã xem tôi…”
“Câm miệng!” Cố Mặc đứng phắt dậy, Bạch Nhược theo phản xạ mà nhắm mắt lại.
Nhận ra bản thân đã lớn tiếng, Cố Mặc dứt khoát bế Bạch Nhược vào phòng.
Chân hắn cũng dẫm phải mảnh thủy tinh, máu dính trên sàn cũng không ít.
Kích động không tốt nhưng cô không nghe giải thích đã kết tội, bản thân hắn cảm thấy không mấy dễ chịu.
Có phải trước khi Bạch Nhược chọn cái chết cũng có loại cảm giác này không? Đúng! Trường hợp này giống, nhưng đổi lại người không thể biện minh là hắn.
Bạch Nhược không ngừng kháng cự, ra sức chống đối.
Loại cảm xúc phức tạp này khiến tâm trí cô không thể bình tĩnh, kích động là cô, tức giận cũng chính bản thân cô.
Hắn lấy cái gì ra mà bảo cô phải câm miệng.
Hận nhất là bản thân yếu đuối không thể chống lại, cái thân thể nhỏ bé khiến cô không làm gì được trong trường hợp này, ghét nhất cũng chính là bản thân mình.
Nếu có thể mạnh mẽ như Bạch Sang Sang thì hay biết mấy, nếu như có thể cay độc như Lý Thanh Diệp thì hay biết mấy.
Cô không phải chưa từng nỗ lực, nó là điều quá sức với cô.
“Anh nhớ cô ta thì cứ việc đi tìm, không chịu nổi thì cứ thổ lộ.
Đừng lôi tôi vào chuyện tình của hai người nữa, tôi mệt mỏi lắm! Gả cho anh cũng không phải là điều tôi muốn, trong trường hợp đó tôi cũng đâu thể làm gì, chính anh cũng không thể kia mà.” Bạch Nhược nằm trong trong lòng hắn nói một câu thật dài, cũng chạm đến trái tim của Cố Mặc.
Cả hai đau khổ, không có kẻ đau nhất chỉ là ai chịu dày vò nhiều hơn mà thôi.
Cố Mặc thành thật như lời cô nói thì tốt biết mấy, hắn sợ khi nói ra tất cả cái nhận lại được không phải là tha thứ mà là căm phẫn, thứ hắn trân trọng lại quay mặt, cảm giác cô độc trải qua bao nhiêu năm có là gì? Đối với Bạch Nhược, hắn như một tên cặn bã.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giây phút này đau khổ biết thành giọt nước mắt.
Cố Mặc khóc không rõ lý do, chỉ biết trái tim lẫn tin thần điều đau lên từng cơn.
Bạch Nhược cũng khóc, chính cô cũng không rõ, không rõ bất cứ thứ gì cả.
Không phải khóc vì anh ta, là vì… Vì điều gì?
Bạch Nhược cứ nức nở trong lòng hắn, chẳng giống với trong giấc mơ.
Cô từng tựa đầu vào vai Cố Mặc ôn nhu dịu dàng, cảm giác lúc đó rất khác với bây giờ.
Khóc đến mệt cả người, chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.
Ôm nhau mà ngủ, tưởng chừng hạnh phúc nhưng hạnh phúc đào ở đâu ra? Cố Mặc bỏ qua cơn đau ở chân cứ ôm chặt lấy Bạch Nhược.
Năm năm một cái ôm! Hắn ích kỷ quá rồi, làm khó Bạch Nhược cũng làm khổ chính bản thân mình.
Đến khi Bạch Nhược mở mắt thì trời đã tối, căn phòng nhờ chiếc đèn ngủ mà có ánh sáng, mờ ảo chẳng rõ ai là ai nhưng đập thẳng vào mắt là cái lòng ngực rắn chắc, cô chỉ biết nhắm mắt lại xoay đầu về hướng khác.
Không để thân hình của con yêu tinh họ Cố dụ dỗ.
Cố Mặc ngủ ngon đến nỗi không hay biết cô đã rời giường, bước xuống đã giẫm trúng phải vũng nước.
Bạch Nhược tém tóc cho gọn, căn mắt ra mà nhìn.
“Máu?”
Cái chân bị thương của Cố Mặc đưa ra khỏi giường, không làm bẩn chăn hay ga giường ngược lại chảy xuống sàn một vũng máu không thể khô.
Bạch Nhược nhìn đến nơi bị thương cũng giật cả mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới