TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lần này Dương Tư thành tâm muốn nói, không có ý định chọc tức ai đâu.
Vậy mà Cố Mặc lại nói thế, hắn đâu phải kiểu người như Cố Mặc.
Dương Tư phớt lờ lời nói của Cố Mặc nói tiếp: “Sau khi chúng ta rời đi, ông Lý lên cơn đau tim, chết rồi!”
Bạch Nhược không quá ngạc nhiên, đối với một người trùng sinh như cô, cái chết là mở đầu.
Biết đâu được người vừa chết đi lại tỉnh dậy ở một chiều không gian khác.
“Còn nữa, hình ba mẹ Lý Thanh Diệp cùng chung huyết thống với nhau.” Dương Tư gắp cho Bạch Nhược một miếng thịt.
Cố Mặc dùng dao và nĩa thuần thục, đang bận lột vỏ của tôm, hắn cũng tham gia: “Cậu mới biết à? Chuyện này cũng không lạ.”
Bạch Nhược loáng thoáng nhớ lại cảnh tượng sau khi tòa án kết thúc: “Tôi lúc đó nghĩ Lý Thanh Diệp gọi nhầm.
Trong cô ta bình thường, chắc là… không việc gì đâu.”
Cố Mặc lột xong thì đưa nó cho Bạch Nhược, tiếp lời: “Bên ngoài không sao nhưng từng ra vào bệnh viện thần kinh trong quá khứ.”
Bất lực thiệt sự, Dương Tư biết một Cố Mặc biết hai muốn hòa bình như lời của Bạch Nhược vừa nói cũng khó.
Dương Tư không thể đứng đắn cho đến hết buổi ăn liền nói: “Anh rình nhà người ta à?”
Cố Mặc nhướng mày nhìn Dương Tư nhẹ nhàng đáp: “Đúng thế! Chuyện nhà cậu tôi biết cũng không ít.”
Nhưng tiếc một điều Cố Mặc lại bất lực với quá khứ của Bạch Nhược, hắn không phải chưa từng cố gắng hay lơ là.
Thực sự có người không muốn cho Cố Mặc biết, chỉ còn cách chờ đến lúc nào đó Bạch Gia buông bỏ cảnh giác mà chớp thời cơ.
“Nói thử xem?”
“Dương phu nhân mở thêm…” Cố Mặc bình tĩnh nói.
Dương Tư hoảng loạn, vội ngắt lời: “Dừng! Dừng! Dừng! Tôi sai rồi, trẻ người non dạ anh là người lớn không nên chấp nhất.”
Không phải Cố Mặc cố ý đâu, mà Dương Tư quên đi việc bản thân là một thiếu gia.
Tự tạo cơ hội cho Cố Mặc vạch trần thân phận trước mặt của Bạch Nhược.
Dương Tư mà chậm thêm một chút, chắc là không dám nhìn mặt của Bạch Nhược, dù sao cũng lừa gạt được một thời gian rồi.
Đùng một cái từ tên nhà nghèo ở một nơi như ổ chuột thành một đại thiếu gia, ai mà không có phản ứng khác lạ.
Bạch Nhược chỉ muốn hai người thoải mái khi nói chuyện với nhau, cô không muốn vì cái gọi là tình yêu làm cho mối quan hệ của mọi người xấu đi.
Còn một điều cô biết rất rõ, đối với cả hai cô chưa cảm nhận được tình yêu tồn tại.
Bởi vì mối tình đầu của cô trao cho Cố Mặc đời trước, thành quả đem lại một vết thương nghiêm trọng.
Tình yêu? Đáng sợ thật.
Cô cần có thêm thời gian, cô biết rõ giới hạn cũng biết rõ đứng về bên nào thì bên kia sẽ sụp đổ và một chân không thể bước lên hai thuyền.
Một điều cuối cùng và quan trọng nhất đó là họ chưa thừa nhận tình cảm của mình.
Bạch Nhược ăn quả đắng, sao dám vọng tưởng có người sẽ thích cô.
Ngẩn đầu lên, Bạch Nhược nhìn Cố Mặc: “Là bí mật gì lớn lắm sao?”
Cố Mặc nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Dương Tư cũng xem như đánh thắng một trận, hắn nói: “Cậu ta có bí mật, không phải tôi.”
Dương Tư nhìn Bạch Nhược gắng nặn ra một nụ cười méo mó: “Không có gì, nên tập trung ăn đi.
Mà tôi thấy hai người về Cố Gia mà lại để bụng đói đi ăn, chuyện này không phải lạ lắm sao?”
Đương nhiên phải nói sang một chuyện khác không thì ngày này năm sau, là ngày cưới của hai họ Cố - Bạch mà đến cái thiệp cưới Dương Tư cũng không có phần.
Những ý nghĩ của Dương Tư có phần thiên về hướng tiêu cực, có lẽ là quá để ý đến Bạch Nhược nên cái nhìn của người kia của rất quan trọng.
Hắn là một người lạc quan yêu đời, chẳng lo chẳng nghĩ, cơn giận của hắn qua đi trong phút chốc.
Nói là ba mẹ từng không quan tâm mình nhưng thực chất đã ngừng thương họ đâu, hắn chưa một giây chút nào hận đấng sinh thành của mình cả, chỉ là tính tình trẻ con hờn dỗi một chút.
“Có người đến ăn trực, bọn tôi ăn không nhanh bằng bọn họ!” Cố Mặc vậy mà lại dùng từ ‘ăn trực’ để nói về Thẩm Gia.1
Nói đến đây thì Dương Tư cũng hiểu qua loa.
Một lát sau, cả ba đã dùng bữa xong
Cố Mặc rút ví của mình ra, Dương Tư cũng trong tư thế sẵn sàng.
Bạch Nhược chớp mắt nhìn hai người đó, cô đã nói là mời mà?
“Hai người các anh, dẹp vào đi!” Bạch Nhược đưa cho người phục vụ chiếc thẻ đen.
Cố Mặc và Dương Tư điều trố mắt nhìn, một cô gái chân yếu tay mềm ở một nơi xuống cấp, có thời gian còn vay mượn tiền khắp nơi.
Vậy mà trong tay là chiếc thẻ quyền lực, nói ra ai mà tin.
Không còn nghèo nữa là ý này sao? Dương Tư được Bạch Nhược thông báo trước một tiếng nhưng hắn có ngờ là không nghèo ở mức độ này đâu.
Đây là lần đầu tiên chứng kiến cái cảnh tượng này.
Cố Mặc thì thảm hơn, lần trước nghe cô nói mua nhà.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới