TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bạch Nhược vui vẻ khi nói chuyện với Dương Tư, cảm giác không thể nào tiêu cực nỗi: “Tôi thấy cách nói chuyện của bản thân ngày càng thô lỗ giống anh rồi, ngày trước có tức giận đến đâu cũng không tìm được lời lẽ để trút giận.” Cô bật cười “Từ ngày biết cái tên Dương Tư, vốn từ vựng của tôi lại tăng lên.”
Dương Tư ngẩn ra vì nụ cười của người cô gái trước mặt mình.
Ực!
Tự nhiên hắn lại tát mình một cái.
Bạch Nhược lập tức ngưng cười, ngu ngơ hỏi: “Anh bị gì thế, tôi nhớ đã xịt chống mũi rồi mà!”
Dương Tư ôm mặt của mình, rút hai chân lên ghế sofa úp mặt xuống đầu gối: “Cô đừng cười trước mặt tôi nữa!”
Vẫn may, Dương Tư vẫn là may mắn hơn Cố Mặc.
Chưa chứng kiến cảnh cô nàng này khóc, nếu nhìn rồi hậu quả phải tính thế nào đây?
Bạch Nhược không hiểu, không thể hiểu.
Cô đánh liều kéo gần khoảng cách giữa bản thân và hắn, lấy hai tay nâng mặt lên.
Để Dương Tư không thể nào trốn tránh ánh mắt của cô: “Tôi biết mình xấu…nhưng không thể cười sao?”
Dương Tư không đáp thay vào đó là một dòng máu đỏ tươi, chảy từ mũi xuống.
Hắn còn không nhận ra bản thân đang bị chảy máu mũi, chăm chú nhìn Bạch Nhược.
Về phần cô tự hỏi nhan sắc của mình tệ đến mức làm người khác có phản ứng như vậy sao?
“Mau cuối xuống!” Bạch Nhược nhẹ nhàng ấn đầu Dương Tư xuống.
Hắn luống cuống hỏi: “Sao vậy?”
“Mũi anh chảy máu!” Cô rút vài tấm giấy đưa cho hắn, xong lại quay ra than thở “Tôi có nên đi chỉnh sửa khuôn mặt lại không, xấu đến vậy sao?”
Dương Tư gật nhẹ, khó khăn nói: “Xấu thì đúng rồi, còn việc chỉnh sửa thì dẹp dùm tôi.” Hắn nổi cáu “Tất cả là tại cô! Bực thật!”
“Về đi!” Bạch Nhược nghiên đầu nhìn Dương Tư.
“Không!”
“Đỡ chảy máu rồi thì đi nấu bữa chiều, được không?” Lâu rồi chưa ăn những món Dương Tư nấu, cô thật tình có chút nhớ.
Là con trai mà lại nấu ăn ngon như vậy.
“Không!”
“Vậy tôi nấu cho anh ăn.”
“Không!”
Bạch Nhược không giận, dù sao tiếp xúc cũng được một thời gian.
Cô còn bị chọc tức nữa thì không xứng với chữ bạn rồi.
Bạch Nhược lầm bầm: “Cho anh đói chết luôn!”
Thời gian có chờ ai bao giờ, nó đi qua nhanh đối với Dương Tư cùng Bạch Nhược, bọn họ ngày ngày cãi nhau.
Một buổi không cãi nhau một ngày ăn cơm không vào, hoa sen đá Bạch Nhược chăm sóc hơn cả người thân của mình, Dương Tư vậy mà làm bọn nó lìa đời hết mấy cây.
Bạch Nhược tức đến ngủ không được.
Trong khoảng này, hình bóng của Cố Mặc như tan biến, đến cái tên cô còn không có cơ hội để nghe, Dương Tư tuyệt nhiên không nhắc đến.
Hà Bạch có qua chơi vài lần, mối quan hệ của ba người tạm chấp nhận gọi một chữ bạn.
Dương Tư thong thả gác chân lên bàn, tay cầm điều khiển của máy lạnh.
Thắc mắc vì sao không phải là cái điều khiển tivi chứ gì? Bạch Nhược giành rồi còn đâu, hắn chỉ biết nghịch cái khác, lúc thì tăng ba mươi mấy độ, lúc thì âm luôn.
Bạch Nhược muốn xem hết bộ phim cũng khó khăn.
“Anh về nhà đi, suốt ngày không làm gì à? Nằm lì ở đây.” Bạch Nhược nhìn Dương Tư mà hỏi.
“Cô đổi xem cái khác đi, con người bé như hạt đậu lại thích xem phim ma, kinh dị quá!” Dương Tư mắt không dám nhìn về hướng tivi, chỉ biết gầm mặt xuống.
“Có liên quan gì đến cơ thể tôi, anh lại ngang ngược!”
Nói thật lòng là Dương Tư sợ, rất sợ là đằng khác.
Ban đêm hắn có ra ngoài đường cũng phải đi cùng với một số thằng em sống ở khu tồi tàn lúc trước.
Lần đầu gặp mặt Bạch Nhược đó là minh chứng cụ thể nhất.
Đêm xuống hắn cũng phải về ngôi nhà rộng quá đáng kia, có được ở lại đâu.
Bạch Nhược sao lại không hiểu cho hắn, khiến hắn hờn dỗi mãi.
Dương Tư buông cái điều khiển máy lạnh, trầm mặc đi ra cửa không chào hỏi hay nói tiếng nào.
Vừa ra đến cửa Dương Tư đã thấy bộ dạng nhếch nhác của Cố Mặc, mùi rượu vẫn còn.
Gần đây Dương Tư biết rõ cái người đứng trước mặt mình cực khổ đến cỡ nào, bị gia đình gây áp lực.
Đã vậy truyền thông còn không cho yên tĩnh giây phút nào, réo gọi đào bới mãi.
Dương Tư có chút thõa mãn nhưng vẫn là thấy tội.
Ngày Dương Tư say rượu, cách một cánh cửa đã từng nghe rõ câu mà Cố Mặc nói.
“Có thể để tôi và Dương Tư cạnh tranh công bằng không?”
Cố Mặc muốn công bằng nhưng có vẻ sự may mắn của hắn không nhiều, Dương Tư đứng ghĩ tới nghĩ lui.
Quyết định đem cái thân xác này về nhà của mình trước, tránh để Bạch Nhược phát hiện ra.
Thân hình Dương Tư lớn hơn Cố Mặc một chút việc khiêng vác này không làm khó được hắn.
Đem về thì hắn để Cố Mặc trên sofa rồi bản thân cũng đi vào phòng mở laptop, gọi điện cho ai đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới