TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cố Mặc thẫn thờ dừng động tác, Thẩm An Huyền đi đến đỡ thì bị hắn hất tay ra.
Tâm trí đâu mà để ý đến cái thai của cô ta, chân muốn đuổi theo Bạch Nhược.
Tạ Tiễn Như một bên gằn giọng.
“Dừng lại!” Bà nói tiếp “Không xứng với Bạch Nhược thì đừng đuổi theo, lo cho Thẩm An Huyền.”
Một màn khó hiểu, Dương Tư lấy tay lau vết máu ở khóe miệng.
Đứng dậy đuổi theo gia đình hắn, mặc kệ nội bộ của Cố Gia có xảy ra chuyện gì đi nữa.
Bụng dạ Thẩm An Huyền vô cùng thỏa mãn, sinh mạng nhỏ đến ba nó là ai, cô ta còn không rõ.
Đối với tình cảnh bây giờ lại rất có lợi cho cô ta, đúng là may mắn có thể một tay che trời.
Dương Tư chui và chiếc xe sang của Dương Chí Minh, bốn người đều im lặng.
Bạch Nhược biết rõ, hai trưởng bối đang khó xử về chuyện của bản thân cô, chậm rãi cô nói: “Cuối ngày, người tài xế đến báo, Cố Tổng xảy ra tai nạn.
Cố lão gia và chúng con tách biệt ngay lúc đó.”
Dương Chí Minh cầm lái, ông ta cười một cái xem như hiểu ra mọi chuyện: “Cố Vũ, vẫn ngồi ở chiếc ghế chủ tịch kia, còn rất thoải mái tai nạn gì chứ?”
“Phải nhờ đến luật sư rồi, lời khai hai đứa giống đi nữa, cũng không ai làm chứng!” Lan Hi ngồi ở ghế phụ lái, thở dài một hơi.
Tự nhiên lại dính đến chuyện này, Dương Tư xoa xoa chỗ bị đánh mà nói: “Tên Cố Mặc nhìn vậy mà đánh đấm cũng giỏ! Chảy máu luôn rồi.” Hắn tức giận làm ra vẻ mặt ủy khuất.
“Xin lỗi!” Bạch Nhược cũng không biết rõ nguồn cơn của cuộc đánh nhau, một điều chạy không khỏi nắng chuyện đó nhất định dính dáng với cô.
“Anh ta bị điên thì thôi đi, cô điên theo làm gì?” Dương Tư nhìn cô với ánh mắt trách móc “Ai mượn xin lỗi! Thay vì xin lỗi thì hôn tôi một cái.”
Dương Chí Minh hắng giọng, Lan Hi chỉ biết cười trừ, thằng con của hai người cũng quá nghịch rồi.
Còn rất biết cách chiếm tiện nghi của người khác, Bạch Nhược sớm muộn cũng bị Dương Tư dạy cho hư.
“Tôi cắn anh thì thế nào?” Bạch Nhược nhấn mạnh từng câu từng chữ, hai người nói chuyện rất thoải mái, không vì có mặt của hai vị kia mà ngại ngùng.
Thoải mái muốn nói điều bản thân thấy tốt đó là Bạch Nhược học được ở chỗ Dương Tư, cô học nhưng rất biết cách chọn lọc.
Không phải cái gì cũng tiếp thu, về chuyện hư giống Dương Tư phần trăm rất thấp.
Dương Tư cười lên thì khóe miệng lại bị đau, hắn che miệng lại: “Như nhau, mau cắn đi!”
Yêu đến ngốc luôn! Lan Hi lắc đầu không nói nổi.
Ngồi xe một lúc, Bạch Nhược lên tiếng: “Chú Dương, người thả con xuống ở khách sạn nào đó đi.”
Dương Chí Minh không đồng ý: “Chẳng phải nói đến nhà chúng ta sao?”
Cô có hơi khó xử, từng bước từng bước dẫn dắt câu chuyện: “Hai người có bị ảnh hưởng không, gây sự với cảnh sát.
Không có chuyện gì tốt lành đâu, con sợ hai người sẽ dính vào rắc rối.”
Bạch Nhược biết thân phận bọn họ không hề tầm thường.
Lan Hi nhanh nhạy đã hiểu ra, bà nói: “Ảnh hưởng gì chứ, chúng ta là công dân đủ chỉ tiêu.
Con cứ việc ngồi đó!”
Người ngồi cạnh cô vẫn ngu ngơ chưa biết gì cả, hắn quên việc mình giấu thân phận.
Đến khi Dương Chí Minh rẽ vào một ngã rẽ mà không chạy thẳng, Dương Tư mới khẽ gọi: “Ba?”
“Đi mua nguyên liệu về nhà nấu vài món.” Dương Chí Minh liền đáp.
Bạch Nhược nhìn thấu mọi chuyện, còn thấy Dương Tư hồ đồ đến không phân biệt rõ.
Qua vài ngã rẽ nữa, căn nhà nhỏ nhỏ hiện ra trước mặt.
Biểu hiện của Dương Tư khá lạ lẫm, căn nhà này có vẻ không rộng bằng cái hiện tại.
Gia đình bọn họ đã bỏ trống căn nhà này suốt mấy năm nay.
Dương Tư dù bị đánh bầm dập, vẫn bước xuống trước mở cửa cho Bạch Nhược.
Đứng nhìn một lúc, hắn mới đập tay một cái.
Giờ mới hiểu được dụng ý của ba mẹ, vẫn là người có thâm niên luôn biết cách suy nghĩ.
Dương Gia đi lên bằng thực lực, chồng có tài vợ cũng chẳng kém cạnh, họ luôn trân trọng những thứ có được trong quá khứ.
Căn nhà vì thế được quản gia định kỳ đến dọn dẹp, không lấy một hạt bụi.
Đồ vật, trang bị điều đầy đủ, chỉ thiếu hơi người.
“Thật đẹp!” Bạch Nhược nói thành tiếng, so với một dinh thự rộng đến dư thừa.
Cô vẫn là thích một không gian vừa vặn, cho dù chỉ có mỗi bản thân cũng không cảm giác được sự cô đơn.
“Về làm dâu luôn đi, ba mẹ tôi sẽ cho tôi căn nhà này.” Dương Tư khoác vai Bạch Nhược trêu chọc.
Trong mắt Dương Tư chỉ có hình ảnh của Bạch Nhược, ba mẹ của hắn đều vứt lại phía sau.
“Con trai ngoan!” Dương Chí Minh đi đến vỗ vai thằng con trai hiếu thảo của mình, ông hỏi “Chúng ta thì sao?”
Bọn họ đang chơi trò chơi gia đình tầm trung, nếu để lại căn này tức là đuổi Dương Chí Minh và Lan Hi ra khỏi nhà rồi, Dương Tư đúng là rất dụng tâm.
Dương Tư lắc đầu: “Đương nhiên ở căn nhà ngoài vùng ngoại ô, hai người lớn tuổi.
Không khí ở đó có biển có núi, còn được ngắm hoa đào, nơi đó là thích hợp nhất rồi.”
Giây trước không quan tâm, bây giờ lại nói họ già.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới