TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Một đứa con, cô trong kiếp trước từng nghĩ đến chứ? Nhưng vẫn là đáng tiếc…
Đó cũng là một điều may mắn, chưa có gì trong tay ngay cả địa vị trong gia đình còn không bằng một người ngoài.
Có thêm một sinh mạng chỉ tội cho nó.
“Nghĩ gì vậy? Ngắm ảnh tôi đến nghiện luôn sao?” Dương Tư cốc đầu cô một cái.
Hắn đưa hai tay ra sau làm gối, nhắm hờ mắt mà nói: “Tôi…”
“Anh lúc nhỏ cô đơn lắm sao?”
Dương Tư mở mắt nhìn trần nhà một màu vô vị, không muốn nhớ về quá khứ: “Nhiều bạn lắm! Tôi sẽ tính cô đây là lo cho tôi.”
Giọng điệu Dương Tư bình thản, Bạch Nhược sao lại không nhìn ra.
Dương Tư rõ ràng là một mình cô đơn đến tội nghiệp, cả quyển album không xuất hiện một nhân vật sống nào cả.
Người kia mà Bạch Nhược hỏi, xuất hiện vài lần rồi thôi, cô đoán rằng những bức ảnh đang xem là do người đó chụp.
“Anh lừa tôi!”
Bật dậy ngay lập tức, hắn giải thích: “Không có, nghe tôi nói trước đã.
Không phải tôi muốn giấu chuyện gia đình đâu.
Lúc đó, lúc đó…”
Giọng nói của Bạch Nhược chen ngang, cô sợ hắn gấp gáp mà cắn trúng lưỡi: “Anh không có bạn!”
“Hả?” Ngơ ngác một lúc, Dương Tư nói “Chuyện này sao?”
Xem ra cô dọa hắn rồi!
“An mới là người không tập trung, chúng ta đang nói chuyện này mà.” Bạch Nhược vờ như không có gì, nhưng lúc nãy là cô cố ý nói như vậy.
“Có chuyện gì đang giấu tôi sao?” Cô hỏi.
Dương Tư lại thư thả nằm xuống, cái loại bí mật kia đáng sợ thật đấy.
Làm hắn xém chút nữa là bại lộ: “Có rất nhiều, chỉ là cô muốn nghe hay không thôi.”
Tình cảnh như này thì quá thích hợp đi, cô đáp: “Muốn nghe!”
“Không nói!”
Bạch Nhược thở hắt ra, hơi thở của sự kiềm nén.
Trong lúc căng thẳng muốn đánh ai đó nhưng bản thân lại không có khả năng, thì thực hiện động tác hít sâu.
Nó rất có tác dụng đối với Bạch Nhược.
Bữa cơm lại yên ổn trôi qua.
Vì sự nhiệt tình của Dương Chí Minh và Lan Hi, nên cô quyết định qua đêm ở căn nhà đó.
Dương Tư bị ba mẹ đuổi ra sofa, còn phòng của hắn để Bạch Nhược dùng.
Ngày hôm sau, trước cổng dinh thự của Cố Gia đã có một trận ầm ĩ.
Là nữ cảnh sát ngày hôm qua, nhập viện một đêm cũng chịu tỉnh.
Tỉnh rồi lập tức tìm người đã chống lưng mà hỏi cho ra lẽ, khoảng tiền người đó hứa vẫn chưa thấy chuyển đến.
Tần quản gia đứng phía bên kia cánh cổng hỏi: “Cô muốn tìm ai?”
“Cố phu nhân!” Người kia không để lại danh tính, vậy mà cũng thật ngu ngốc đi tin lời.
Trước mắt phải tìm cách vào bên trong trước.
“Cố phu nhân hôm nay không muốn gặp bất kỳ ai, mong cô về cho!”
Gân trán của ả ta đều nổi lên hết, quyết định hét lớn lên: “Cố Gia các người là loại người đâm sau lưng, nhờ tôi làm chút việc đến tiền thù lao cũng không trả.”
Thẩm An Huyền rón rén đi ra, đứng sau Tần quản gia.
Cô ta biết rõ người kia nhưng người kia lại không hề biết một chút tin tức về cô ta, xem ra vẫn là may mắn.
Tỏ ra là người chủ nhà tốt tính, Thẩm An Huyền nói với Tần quản gia: “Cho cô ta vào đi, tôi sẽ tiếp thay mẹ.”1
Một tiếng mẹ gọi cũng rất thuận miệng.
Tần quản gia nghe lệnh mà làm việc, mở cổng cho người phụ nữ lạ mặt vào nhà.
Ông đem nước và một ít bánh đến phòng khách, rồi đi làm chuyện khác.
Cuộc trò chuyện này Tần quản gia cũng không tiện ra mặt, ông cũng chỉ là người làm.
“Cô đến đây có việc gì?” Thẩm An Huyền nhẹ nhàng cầm lấy tách trà đưa lên miệng thổi nhẹ vài cái.
“Nhà các người bỏ tiền ra thuê tôi làm việc, ép một người tên Bạch Nhược.
Bắt buộc làm cho cô ta nhận tội.” Nữ cảnh sát nói.
Thẩm An Huyền không kích động trái lại rất bình tĩnh, rũ mi xuống cô ta nói: “Rồi cô có thực hiện được chưa?”
“Tôi…Nhưng các người đã hại tôi mất việc.
Không phải nên đền bù một khoản sao?”
“Thật nực cười, cho cô vào đây ngồi đã là tốt lắm rồi.
Chuyện này nên kết thúc ở đây.” Thẩm An Huyền đặt tách trà xuống, đứng dậy.
Người kia nghe mà cảm thấy căm phẫn: “Chính cô là người đã thuê tôi làm việc đó.”
Thẩm An Huyền quay lại nhìn một cái, nhướng mày hỏi: “Thì sao?”
“Tại sao cái gì chứ? Cô giàu như thế một khoản tiền đền bù cũng không dám bỏ ra.”
Sự ngang tàn của Thẩm An Huyền gần như tuyệt đối ở Cố Gia, nói chuyện bản thân làm chuyện mờ ám, lại nói ở ngay phòng khách Cố Gia.
Chứng tỏ cô ta đã tự tin vào địa vị của mình, có một Cố Vũ luôn đứng về phía Thẩm An Huyền, như hổ mọc thêm cánh.
Người nữ cảnh sát tiến lại chỗ Thẩm An Huyền, một tay đẩy ngã.
Còn leo lên bụng cô ra ngồi, tay liên tiếp đấm vào mặt, là những nắm đấm không phải tát.
Liên tục chửi rủa cô ta, vì Thẩm An Huyền mà bản thân mất đi việc làm, đánh cho hả giận.
Nếu đã không còn gì trong tay, quyết định chơi một vố thoả mãn trước, đánh người không thể vào tù.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới