TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ngày Cố Mặc gọi đến nói lời ám muội, Bạch Sang Sang là không muốn xuống nước nói lời ngon ngọt, nên đã làm điều ngược lại.
Cô ta khiêu khích Bạch Nhược, nào ngờ Cố Mặc chơi cho một vố.
Tối lại Bạch Sang Sang mở mắt nhìn lên trần nhà, ôm một cục tức đến không ngủ được.
.
Truyện Nữ Cường
Loại khó chịu đến cùng cực, Bạch Nhược rời đi cô ta đáng lẽ phải thấy vui mới đúng.
Quả thật là vui nhưng niềm vui sớm đã bị một trạng thái khác lắp chỗ, không cụ thể, cô ta không rõ nó là gì.
Cho đến một thời điểm ổn định, Bạch Sang Sang lại lần mò ra được chỗ mà Bạch Nhược đang ở, một nơi tồi tàn rách nát.
Ứng nghiệm với những câu chửi rủa hàng ngày, Bạch Nhược chỉ xứng với những chỗ dơ bẩn.
Bạch Sang Sang đứng ở một góc tối, quan sát cô đi làm rồi trở về, rồi đi học.
Cuộc sống của Bạch Nhược thoải mái hơn lúc ở Bạch Gia, cô ta vậy mà cảm thấy không cam tâm.
Nhưng xen lẫn là cảm giác đau xót, một ngày ba bữa Bạch Sang Sang điều chăm chú quan sát.
Cô ta là người đặt sữa trước phòng trọ Bạch Nhược, không hi vọng Bạch Nhược sẽ uống, nhưng lại rất mong cô chú ý đến nó.
Cảm giác Bạch Nhược bị người khác đánh đập nhưng không phải là chủ ý của cô ta, không phải đích thân ra tay, Bạch Sang Sang lại nổi cáu, cơn giận lấn át hết lý trí, cho Lý Thanh Diệp một ghế, giành vé vào thẳng bệnh viện.
Ngày lên tòa cô ta lén lút ngụy trang, vào đó xem tình hình.
Ngay khi đoạn băng ghi hình được phát lại, Bạch Sang Sang âm thầm đứng dậy rời đi, không muốn xem người khách hành hạ Bạch Nhược, càng không muốn xem lại bằng chứng bản thân bạo lực.
Bạch Nhược chuyển đến nhà mới, một nơi ở tốt hơn.
Cô ta lén theo sau, hành động đặc sữa trước cửa nhà vẫn tiếp diễn ra điều đặn, rồi một ngày cô ta phát hiện Bạch Nhược phát sốt đến mơ hồ.
Cảm giác lúc đó vô cùng hoảng loạn, tay chân luống cuống đến nỗi đi đứng không vững, tạo ra vết thương, để lại vệt máu chưa khô trên bồn rửa mặt.
Bạch Sang Sang chỉ muốn lấy ít nước giúp cô hạ sốt, ai ngờ Dương Tư về đúng lúc.
Cô ta lúc đó vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm, chí ít Bạch Nhược không chết đi vì cơn sốt ngu ngốc kia.
Ngay cả khóa cửa như ban đầu Bạch Sang Sang cũng quên mất.
Qua một đêm trôi trên biển, Bạch Nhược mở mắt đã thấy một trần nhà trắng tinh, cô liền nghĩ đến căn phòng của Dương Tư, nó cũng là căn phòng nhưng đáng tiếc không phải của Dương Tư.
Giọng nói quen thuộc bên tai: “Tao còn tưởng mày không dám tỉnh lại!”
Bạch Nhược liền cụp mi xuống, ôm một nỗi thất vọng!
Chiếc du thuyền bốc cháy dữ dội đêm qua, hẳn là rất kiệt liệt.
“Đây là đâu?”
“Nhà mới của chúng ta.” Bạch Sang Sang thích thú đáp lời.
Bạch Nhược muốn nổi khùng nhưng lại không có sức lực, ngón tay muốn cử động cũng không nổi: “Chị nực cười thật!”
Bạch Sang Sang ngủ một đêm ở mép giường, đầu cô ta có hơi đau: “Mày đừng chọc tao giận nữa, sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Qua một vài giờ Bạch Nhược mới cảm nhận được thân thể của mình, khó khăn ngồi dậy, nhìn xuống ngọn nguồn cơn đau.
Chân của cô hình như bị trật khớp rồi, rất cần một người bẻ nó lại.
“Cái…”
Bạch Nhược chậm rãi đưa tay lên sờ vào lên cổ, một chiếc vòng sắt được đeo lên.
“Chị ta xem mình là chó sao?”
Đôi mắt đắt mờ mịch, cô bây giờ không thể rời giường.
Miễn cưỡng có thể bò trên sàn, nếu như thế Bạch Nhược chẳng khác nào một con chó.
Bạch Sang Sang nói xong một câu liền rời đi, căn phòng trống trãi chỉ còn lại một mình cô.
Sự tù túng được giảm bớt phần nào, khi bốn phía của căn nhà được thay bằng kính.
Căn nhà này có thể bị nhìn xuyên thấu, một vài chỗ là làm bằng tường, nhưng không thể che đậy thứ gì.
Bạch Sang Sang quay trở vào phòng với ánh mắt khó tả, là cưng chiều hay muốn phát ti3t Bạch Nhược hoàn toàn không nhìn ra được.
“Chậc, nhìn bộ dạng này xem, mày không biết mày đang đẹp đến cỡ nào đâu.”
Cô ta đi đến gần, Bạch Nhược sợ hãi kéo thân người về phía sau, như một con mồi run rẩy trước người thợ săn.
Bạch Sang Sang chế ngự cô ở dưới thân người, vừa rồi cô ta đi ra ngoài là kiềm nén lại cơn tức giận của mình.
Dùng bộ dạng vốn có để nói chuyện Bạch Sang Sang không vừa mắt, dùng cứng để đối chọi rồi đem về thương tích, Bạch Nhược làm gì bây giờ?
Thuận theo ý cô ta sao?
“Đi đến phòng vệ sinh, tao giúp mày!”
Bạch Nhược trong lòng đầy nỗi sợ hãi, nỗi sợ lấn át tất cả khiến cho sự sống chết của Dương Tư không chiếm được một nửa, cứ thế lãng quên đi thì càng tốt.
Nhớ đến chỉ khiến cô đau buồn dằn vặt.
Hỏi ra khỏi miệng sợ rằng Bạch Sang Sang sẽ lấy kim chỉ khâu miệng của cô lại, đến lúc đó thì sống không bằng chết.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới