TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau hai tháng Bạch Nhược rời đi, cô ta đã bỏ tiền ra một hòn đảo nhỏ, vị trí rất tốt, không ai phát hiện ra sự sống trên đảo này, lại nói nó gần biên giới trên biển, muốn đem Bạch Nhược cùng trốn là chuyện nhỏ.
Cô ta muốn suốt đời này không ai tìm được hai người bọn họ, chỉ cần Bạch Nhược là đủ, không cần những thứ rắc rối bên cạnh.
Lương thực sẽ được cung cấp theo định kỳ!
Bạch Sang Sang nhẹ nhàng ngồi xuống sofa nhìn cái chân đang sưng tấy của cô, nhìn nó còn dữ tợn hơn ngày hôm qua.
Nhíu mày một chút, cô ta chưa từng thử ba cái trò này, làm người khác phế thì được.
“Á a…” Bạch Nhược đau điếng, nhưng cảm nhận được khớp xương đã quay về đúng vị trí ban đầu.
“Lấy lòng tao à? Có ngu mới bị mày lừa.”
Bạch Sang Sang bóp chặt hai má của cô.
“Hức, đau!”
Nước mắt như vô hạn tuôn ra không ngừng, nỗi đau này không tính là gì, nó là những giọt nước mắt s1nh lý.
Bạch Nhược im lặng một chút, cơn đau qua đi cô sẽ bắt chuyện với Bạch Sang Sang, ai ngờ cô ta đã chịu không nỗi, công kích.
“Mày đang nghĩ đến Dương Tư sao? Nó chết rồi, vụ nổ tuy không lớn nhưng đó là ở biên giới trên biển, không ai cứu nổi đâu.”
Bạch Nhược nhàn nhạt đáp: “Ừm!”
Chỉ dựa vào một câu nói mà khiến cô tin, có phải xem thường Bạch Nhược quá rồi không? Ánh mắt hờ hững quét qua người Bạch Sang Sang, đúng thật sự là quỷ.
“Hôm nay tạm thời bỏ qua cho mày, để tao nấu một chút gì đó là được rồi, ngoan ngoãn chờ tao.”
Bạch Sang Sang thích thú đi về hướng phòng bếp, nhìn bóng lưng kia Bạch Nhược cố nhẫn nhịn, không thể để bản thân chìm đắm trong đau buồn, cô phải tỉnh táo.
Thông qua câu nói lúc nãy, cô đoán rằng bọn họ đang ở trên một hòn đảo nào đó, bên ngoài bao phủ bởi rừng.
Bởi vì nhìn ra ngoài, Bạch Nhược không thấy một sinh vật nào là người cả, chỉ toàn cây với cỏ, màu xanh tươi mát trở nên ảm đạm mất rồi.
Bạch Sang Sang làm bữa trưa của bọn họ trở nên khó ăn vô cùng, nhạt đến mức không thể nhạt hơn nữa, món cháo hay món canh Bạch Nhược không biết cô ta nấu món gì, chỉ có thể bấm bụng lấp đầy khoảng trống.
Trên bàn ăn, cô ngồi đối diện với cô ta, tay vì mất sức, run rẩy m*t từng thìa.
Rầm!
Bạch Sang Sang đập mạnh xuống bàn, cô ta gằn giọng: “Mày sợ tao đến mức tay run rẩy luôn à?”
Cô cúi đầu nhìn xuống cái bát hỗn độn, không dám nhìn cô ta lấy một cái.
Tim cũng hoảng loạn đập nhanh, sợ thì đúng là sợ nhưng thừa nhận thì có phải lại bị đánh không?
Bạch Nhược nhẹ nhàng lắc đầu, dối lòng lần này.
“Chị đừng thất thường như vậy nữa.” Cô nhỏ giọng nói.
Bạch Sang Sang tức giận, vẻ mặt thể hiện sự không hài lòng: “Qua đây!”
Vị trí qua đây mà Bạch Sang Sang đang nói là trên đùi cô ta, Bạch Nhược có cho tiền cũng không dám, nếu là lúc trước thì có thể miễn cưỡng làm theo.
Từ khi Bạch Nhược nghe thấy câu đùa giỡn của Bạch Sang Sang, rồi bị nhốt trong căn nhà này, cô biết mọi thứ không chỉ dừng lại ở tình cảm gia đình nữa rồi.
“Có thể không qua không?”
Bạch Nhược ngước nhìn, nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Sang Sang, nhìn không ra cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Nói thử xem?”
Bạch Nhược siết chặt chiếc thìa, chỉ có thể giảm nỗi sợ hãi bằng việc cằm chặt cái gì đó trong tay.
Trôi qua vài phút, cô vẫn chưa nhất thân người đứng dậy.
“Bỏ đi!” Bạch Sang Sang xem như không có chuyện gì mà nói ra hai chữ này, lòng Bạch Nhược cũng nhẹ đi một phần.
Cô cố ăn hết đống thức ăn kia.
Hai con người trong nhà thì có thể làm được gì?
Bạch Nhược ăn xong liền cảm thấy buồn chán, bật tivi xem thì thấy được vụ tin tức chìm du thuyền ngày hôm qua.
Không dám nghe thêm một chữ nào nữa, cô nhanh tay tắt nó đi.
Bạch Nhược luôn tin Dương Tư còn sống, tin rằng Dương Gia sẽ bình yên vô sự.
Trôi qua một ngày tẻ nhạt, tối đến cả hai nằm trên một chiếc giường, thân thể Bạch Nhược từ đầu đến chân đều căng cứng.
Cô đưa lưng về phía Bạch Sang Sang, không dám cử động.
“Sợ tao ăn thịt mày hay sao? Nằm xa thế làm gì?”
“Không có!”
Bạch Sang Sang lớn tiếng: “Không có cái gì?”
“Chị là người đặt sữa trước cửa nhà tôi à?” Bạch Nhược đánh bạo hỏi ra khỏi miệng.
“Tao không rảnh đến mức đó, ngủ đi!”
Có rảnh hay không trong lòng Bạch Sang Sang tự hiểu rõ, cô ta chính là người làm mà không dám thừa nhận.
Nói cô ta quan tâm đ ến đứa em cùng cha khác mẹ này à?
“Vết máu cũng là của chị sao?”
“Mày đừng chọc cho tao nổi khùng nữa, câm miệng ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Đau không?”
Bạch Nhược cũng không biết bản thân đang hỏi cái gì nữa, người nằm cạnh rõ ràng làm đau cô, tại sao lại đặt câu hỏi này cho cái người đó, rốt cuộc là cô từ bi đến nhường nào, đi hỏi một kẻ đã từng bạo lực bản thân mình.
“Mày đừng giả vờ nữa, làm tao bực lắm!”
Bạch Sang Sang cũng từng bày ra vẻ mặt của một vị tiểu thư đỏng đảnh, còn sắm một vai trái ngược với bản chất của cô ta, cái động lực nào khiến cô ta chịu đựng lâu như vậy.
Tại thời điểm này, Bạch Sang Sang mới hiểu thời gian qua, cô ta vậy mà lấy Bạch Nhược làm mục tiêu để bản thân tiếp tục diễn cho tròn vai.
Cô ta có hối tiếc một chút vì đã nhận ra quá trễ, Bạch Nhược không vùng lên bước chân ra khỏi Bạch Gia, thì Bạch Sang Sang mãi sẽ không nhận ra, bản thân cô ta thèm khát Bạch Nhược đến nhường nào.
Một vật định rằng sẽ không bao giờ rời xa, thoáng chốc lại mất đi.
Khiến cô ta phát điên lên, chạy đi tìm nó khắp nơi.
“Chị dừng lại đi!” Bạch Nhược kìm lại giọng điệu uất ức của bản thân, giọt nước mắt sớm đã chảy ra, ở cạnh Bạch Sang Sang, một ngày cô khóc nhiều đến nỗi không đếm xuể.
Càng khóc cô ta càng thấy vui, nhưng Bạch Nhược không thể nhịn lại.
Quá đau khổ rồi, phát hiện ra một thứ kinh khủng, đến thời gian tiếp thu còn không có đã bị cưỡng chế chấp nhận.
Bạn đang đọc bộ truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh, truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh , đọc truyện Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh full , Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh chương mới