Chương 12: Lên đường
Sáng sớm tinh mơ, trên ngọn cây cổ thụ đầu làng từng giọt từng giọt nước đọng có tia nắng chiếu qua lấp la lấp lánh, túm tụm một đám người đang đứng, không phù hợp chút nào với hoàn cảnh thưa thớt người của cái thôn Tây Cát nhỏ bé này.
Dù chưa đến mức cả thôn ra tiễn hai cha con Dương Hạ đi xa, nhưng ngoài gia đình nhà hắn ba người, Lâm lão và tiểu Quyên thì không ít dân trong thôn khi biết lần này Dương Hạ đi học rất xa nha, sẽ hiếm khi trở lại nên cũng ra chúc hai cha con lên đường thuận lợi. Nhiều đại thúc đại thẩm còn mang cho hai cha con chút đồ ăn vặt trên đường làm cho Dương Nhất không tiện từ chối.
-Được đi tới thành trấn lớn, nhớ về phải mang thêm đồ ăn ngon, rồi có chuyện gì kể cho bọn ta nghe với nhé.
Tên béo Ngô Mạnh vẫn là kẻ mạnh dạn nhất đại diện mấy đứa nhỏ đứng ra nói trước, thế là mấy đứa nhỏ phía sau cũng phụ họa câu này câu kia theo. Dương Hạ cũng không khỏi cười cười, hứa sẽ mang về cho tụi nhỏ chút kẹo bánh nơi thành thị làm đứa nào cũng ao ước được như hắn.
-Nhớ lời mẹ dặn, nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ về thăm nhà thương xuyên nhé con!
Tới lúc chia ly, Liễu thị không còn kìm nén được như tối hôm qua mà bật khóc như mưa, ôm chầm lấy Dương Hạ không muốn rời tay. Thấy cảnh này không ít a di, đại thẩm lén lấy vạt áo lau nước mắt theo.
Dương Hạ cũng cảm giác không nỡ rời xa khung cảnh bình yên này chút nào, nhẹ nhàng ôm ôm mẹ mình, tay còn vỗ nhè nhẹ lên lưng bà như là dỗ dành trẻ nhỏ đang khóc vậy.
-Thôi cũng không con sớm nữa, hai cha con cũng lên đường đi thôi, Dương Nhất ngươi nhớ lời ta dặn dò, còn tiểu Hạ nhớ tập trung học tập giữ gìn sức khỏe. Đi đi thôi không còn ở đây nữa sợ khóc lóc vậy không đi nổi đâu.
Tới lúc này cũng phải Lâm lão là người có uy vọng nhất thôn lên tiếng, cắt đứt màn chia ly đẫm nước mắt này. Hai cha con cũng thuận thế mà vẫy tay chào tạm biệt mọi người trong thôn mà đi khuất dần vào núi rừng theo con đường nhỏ dẫn về phía Tây Nam.
Hình ảnh một lớn một nhỏ, trên vai mỗi người là bọc này bọc kia hành lý biến mất trong tầm mắt của mọi người.
…
Một đường đi về phía trước, hai người, lớn trước, nhỏ sau, con đường mòn càng xa khỏi thôn Tây Cát thì càng ngày càng nhỏ lại cho tới khi biến mất hẳn, thể hiện cho việc bình thường cũng chẳng có người dân nào đi tới tận đây.
Đi được khoảng hai canh giờ, mồ hôi trên trán Dương Hạ cũng đã túa ra ướt dẫm lưng áo từ lúc nào. Công bằng mà nói thì một đứa trẻ hơn 10 tuổi, sức khỏe bình thường như hắn đi liên tục thời gian dài đường núi như vậy cũng không phải dễ dàng chút nào.
-Con có mệt lắm không, chúng ta ngồi lại nghỉ ngơi một chút.
Dương Nhất lâu lâu cũng quay lại nhìn con trai mình một chút, thế rồi lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này. Khi đi đường ông cũng đã thả chậm lại cước bộ của mình để Dương Hạ có thể theo kịp, nếu không với kinh nghiệm đi núi bao nhiêu năm thì chắc phải đi được gấp đôi gấp rưỡi quãng đường này rồi.
-Con còn đi được, mình đi thêm một chút nữa rồi nghỉ ngơi ăn trưa cũng được ạ.
Dương Hạ thì lắc lắc đầu từ chối, chút mệt mỏi này hắn cũng kiên trì được. Hắn biết là mỗi lần nghỉ ngơi thì đỡ mệt thật nhưng khi tiếp tục đi tiếp luôn sẽ khó khăn hơn nên là đi một quãng dài rồi nghỉ ngơi hợp lý hơn.
Mặt trời đứng bóng, hai cha con lúc này đang nghỉ ngơi ngay bên bờ một khe suối nhỏ, tranh thủ rửa mặt bằng nước suối mát lạnh chảy ra từ khe núi. Dương Nhất tranh thủ lấy thêm nước vào mấy ống tre có sẵn, đi đường thì không thể thiếu được nước mát bổ sung thể lực được.
-Mau ăn bánh bao đi, cũng không có nhiều đâu, đồ ăn tươi như vậy cũng không tiện mang nhiều, nếu gặp dịp đụng vài con thỏ thì chúng ta mới có thịt tươi để ăn đấy.
Dương Hạ được cha đưa cho mấy chiếc bánh bao nhân thịt dê mà Liễu th0ị thức dậy từ khi gà còn chưa gáy làm chuẩn bị cho 2 cha con ăn đi đường. Đó cũng là tất cả cuối cùng mà bà chuẩn bị được cho Dương Hạ. Thấy Dương Hạ yên lặng gặm bánh bao, Dương Nhất cũng biết bình thường đứa con này của mình chỉ im lặng đọc sách, tính cách cũng có phần trầm tĩnh ít nói nên không có suy nghĩ nhiều hơn.
Ngoài mấy bọc đồ của hai cha con, Dương Nhất còn mang theo mấy mũi tên cùng cây cung của mình, thợ săn đi núi mà tay không mang cung, eo không giắt theo dao thì cũng thiếu thiếu.
-Cha còn đang tính con lớn thêm 1 chút là có thể dạy con cầm cung săn bắn rồi, không ngờ con giỏi hơn cha, gia đình ta cuối cùng cũng có người ra được khỏi núi rừng này rồi.
Dương Nhất chép miệng nói, dù sao nghề săn bắn này cũng truyền qua mấy đời trong nhà rồi, giờ nghĩ tới việc sau này không ai kế thừa thì ông cũng hơi có chút buồn trong lòng.
-Người đừng buồn, sau này gia đình mình vẫn ở với nhau, con cũng sẽ học bắn cung, không phải sợ nghề này mai một.
Dương Hạ đọc được suy nghĩ trong lòng của Dương Nhất, mỉm cười an ủi cha mình. Rời khỏi cuộc sống an yên ở thôn làng, hắn cũng phải tính toán thêm một chút cho cuộc sống sau này rồi.
Tới lúc đi rồi mà cả Lâm lão, cha mẹ cùng mọi người đều không nhắc gì tới chuyện tiền bạc, xem ra một là thôn quá nghèo, hai chính là do cách xa xã hội quá lâu, toàn vật đổi vật cùng tự cung tự cấp trong thôn thành thói quen nên cũng không có khái niệm về tiền bạc. Hắn thở dài trong lòng 1 hơi, quy ẩn chốn sơn lâm thực ra cũng không phải tất cả đều tốt, may mắn thì việc nhập học đều không thu phí, còn được người khác trợ cấp nơi ăn chốn ở, coi như bán mình từ giờ tới năm 20 tuổi vậy.
Tiếp tục lên đường, tới tận khi trời tối mịt, hai cha con cũng chỉ vượt qua được 1 ngọn núi, đi tới đỉnh ngọn núi tiếp theo, từ đây nhìn về phía thôn Tây Cát đã không thể thấy rõ gì được nữa rồi, chỉ thấy sương giăng giăng mờ mịt mà thôi. Dương Nhất thuần thục lấy củi nhóm lửa để sưởi ấm, ban đêm trong rừng mà không có lửa thì thật sự rất lạnh, chưa kể có lửa cũng phòng ngừa được dã thú t·ấn c·ông.
Nhưng vì sự an toàn của cả 2, Dương Nhất ăn xong đi ngủ ngay và dặn Dương Hạ tới nửa đêm khi đi ngủ thì gọi mình dậy để thay ca gác ban đêm, vẫn nên phải có một người thức canh.
Lần đầu qua đêm giữa núi rừng, dù gan lớn như Dương Hạ không sợ hãi nhưng cũng không khỏi thấy kỳ lạ, mỗi tiếng động vượn kêu chim hót phía xa cũng làm hắn để tâm.
Tiếng củi lửa cháy kêu lách tách là âm thanh duy nhất tạo nên cảm giác an toàn hiện tại. Dương Hạ tay cầm 1 que củi nhỏ khều khều vào đống lửa đang cháy 1 cách vô thức, trong đầu còn đang nghĩ chuyện làm sao để sống tốt để phát triển mấy năm tới, rồi chuyện không biết cuộc sống thành thị của thế giới này ra sao nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!