Chương 13: Ép hỏi
Trời đã về khuya, lúc này gần như mọi nhà trong thôn đều đã xuống đèn đi ngủ, gian nhà nhỏ của Lâm lão vẫn còn le lói ánh sáng, một mình lão ngồi ở bàn trà, bất ngờ là trên tay chính là chiếc lệnh bài lần trước làm cho Dương Hạ giật mình có phản ứng.
Từ hôm đó tới giờ, Lâm lão cầm nó về theo rồi nghiên cứu thêm nhưng cũng không thấy có gì đặc biệt, chỉ là cảm giác kỳ lạ lúc đó làm lão không khỏi hiếu kỳ mà nghiên cứu thêm.
Hiu!!!
Đột nhiên, từ cửa sổ có tiếng xé gió, ngay lập tức trên bụng và 2 tay của Lâm lão đã cắm vào 3 cái phi tiêu, đầu tiêu nhọn thân ngắn nhỏ chỉ lộ ra khỏi da 2 tấc, rõ ràng chuyên dùng để ám toán người khác.
Việc đến quá bất ngờ, lão còn không kịp phản ứng đã có bóng người lao vào khống chế lão kéo ra ngoài sân, lúc này còn đứng 2 người mặc áo đen đã đứng sẵn ở đó. Cơn đau từ khắp nơi truyền đến làm tri giác lão đã có mơ hồ, đặc biệt ở 3 chỗ dính phi tiêu, còn có cảm giác đau xe tim gan, làm lương y bao nhiêu năm lão biết chắc chắn mình trúng độc.
-Đây là linh sư duy nhất của cái thôn này, ta đã khống chế được rồi, mau chóng hỏi gì thì hỏi hắn đi.
Tên vừa khống chế Lâm lão cũng không cho đây là việc gì lớn cả, là một linh sư cấp 4, lại còn đánh lén trước, đối phó 1 tên linh sư cấp 2 già khọm thật là quá đơn giản.
-Nói! Lệnh bài trên tay này từ đâu mà có.
Thình lình tên kia chính là gã mặt sẹo hôm trước, chỉ qua 1 ngày 3 kẻ này đã vượt qua quãng đường gần trăm dặm lùng tìm tới đây. Để ý kỹ, lệnh bài nãy còn ở trong tay Lâm lão giờ đã trên tay hắn, xem ra mục tiêu của chuyến đi này chính là lệnh bài này.
-Cái này… cái này tiểu nhân nhặt được trong một lần đi núi, thật sự là nhặt được, mong các đại nhân hiểu cho…
Giọng Lâm lão đầy chua chát suy yếu, rõ ràng lão cũng biết kẻ tới bất thiện, không trả lời thỏa đáng chắc chắn sẽ m·ất m·ạng. Chưa kể chúng ra tay hung ác lại cẩn thận cực kỳ, dù thực lực áp đảo cũng vừa tới là đánh lén, vừa dùng vũ lực còn dùng độc, không phải người trong chính đạo, chưa kể còn thực lực còn cao hơn nhiều linh sư trong trí nhớ của lão.
Bất chấp việc cơ thể đang càng ngày suy yếu, Lâm lão vẫn phải cực kỳ phối hợp trả lời. Thâm tâm lão cũng biết mình lành ít dữ nhiều, chỉ hi vọng đám người hỏi được đáp án sẽ rời đi, không làm hại tiểu Quyên còn đang ngủ trong nhà.
-Chỉ… chỉ là tiểu nhân đi núi tìm dược liệu nhặt được hơn 5 năm trước, thấy kỳ lạ nên nhặt về, thật sự tiểu nhân không biết gì cả.
Tên mặt sẹo ánh mắt sắc lạnh không b·iểu t·ình, không biết có tin hay không lời Lâm lão nói, hạ lệnh:
-Chia ra, bao quanh lục soát thôn này!
-Haiz, ta nghĩ hắn cũng vứt lại lệnh bài này rồi chạy xa rồi, mất công đi một chuyến thật là xa mà.
-May là còn thu lại được lệnh bài, có cái bàn giao cho Đường chủ. Hehe, tranh thủ một lần nuôi no mấy con Huyết Linh của ta mới được, không mấy khi ra ngoài. Ta nói “972” ngươi lần sau đừng dùng độc nữa, truyền vào máu vậy ta cũng không có dùng được.
Tên mặt sẹo thủ lĩnh cũng không nghe hai tên kia càu nhàu, nhảy lên phía nóc nhà, nhắm mắt lại, từ trong óc truyền ra một làn sóng gì đó trải dần ra tứ phía. Một lúc lâu sau gã lẩm bẩm:
-Chẳng lẽ là không có thật? Lệnh bài đã tới tay, cũng không còn gì làm tín hiệu định vị nữa, quay trở về vậy.
Xong hắn khẽ phi thân bay ngược về phía giữa thôn, mặc kệ phía sau Lâm lão trên thân có nhiều đường màu xanh chạy theo mạch máu, suy yếu nằm trên vũng máu. Cứ thế, trong thôn lâu lâu vang lên tiếng kêu rên yếu ớt.
…
-Dậy mau, dậy mau tiểu Hạ.
Tiếng gọi gấp gáp kèm theo người bị lay mạnh làm Dương Hạ bắt buộc phải tỉnh lại từ giấc ngủ. Trời khuya xung quanh còn đen kịt, rõ ràng hắn chưa ngủ được bao lâu, nhìn lên trời ánh trăng còn mờ mờ sau làn sương núi.
Vừa dụi dụi mắt tỉnh lại, hắn đã thấy Dương Nhất đang vội vàng gom góp đồ đạc, không khỏi ngạc nhiên:
-Sao tự dưng chúng ta lại lên đường tiếp ạ?
-Không phải, mau nhìn!
Theo hướng tay Dương Nhất chỉ, Dương Hạ thấy phía xa xa sáng rực cả một góc trời, mà hướng đó chính là thôn Tây Cát của hắn, rõ ràng là có h·ỏa h·oạn! Chỉ là giữa đêm mà xa như vậy, ánh lửa còn xuyên qua màn sương để sáng rõ trong đêm nhìn thấy cách cả một quả núi là biết sự nghiêm trọng.
Nóng ruột!
Cảm giác này tràn đầy trong lòng của Dương Nhất nên ông ngay khi phát hiện vội gọi con mình dậy lập tức đường cũ trở về.
Khác với lúc đi cả hai đều đi rất chậm rãi từ từ, cước bộ lần này gần như vừa đi vừa chạy, Dương Hạ cũng rất cố gắng để theo kịp cha của mình, dưới ánh đuốc, cả 2 băng băng vượt núi rừng suốt đêm.
Gần như không nghỉ ngơi, nhưng cũng phải tới lúc giữa buổi sáng, nắng đã lên thì 2 cha con mới thấy được rõ ràng thôn Tây Cát trong tầm mắt của mình.
Cả thôn giờ không còn chút khung cảnh yên bình lúc 2 người ra đi nữa, không còn nổi một mái nhà nào còn nguyên vẹn, tất cả giờ là khung cảnh đổ nát, khói đen và lửa đỏ còn chưa tắt hẳn ở nhiều mái nhà, báo hiệu số phận không lành của người dân trong thôn.
Dương Nhất nhìn thấy vậy cũng biết không thể có chuyện đây là h·ỏa h·oạn vô tình được, nhất là khung cảnh còn yên ắng không hề có tiếng động truyền ra từ thôn làm ông cảm nhận sự nguy hiểm của lần này trở về.
-Con ở lại đây, ta vào thôn xem tình hình, con không được đi theo. Nếu lỡ tới buổi chiều ta không trở lại thì con mau đi tiếp tới thành Bắc Bình, cứ thẳng hướng Tây Nam mà đi, xuyên qua 3 ngọn núi là đã tới bình nguyên rất an toàn rồi.
Mặc dù biết có nguy hiểm nhưng Dương Nhất vẫn vì lo lắng mà buộc phải tiến vào thôn để tìm hiểu tình hình, nên dặn dò Dương Hạ để lại hết đồ đạc khác rồi chỉ mang theo cung tên và dao, lặng lẽ ẩn nấp hướng vào hướng thôn Tây Cát.
Dương Hạ cũng không khỏi lo lắng cho tình cảnh hiện tại, trong đầu suy nghĩ cấp tốc vận chuyển.
Rõ ràng cái thôn nhỏ này tồn tại rất nhiều năm không hề đụng tới c·ướp b·óc, rõ ràng vì quá nghèo, chưa kể ở nơi xa xôi hẻo lánh rừng núi thì hoang vu này, tiến thêm trăm dặm chính là dãy Đại Tuyết Sơn.
Bây giờ hắn mới cảm nhận rõ ràng dù trở thành linh sư, hiện tại mình cũng chỉ là một đứa trẻ, tới một thợ săn bình thường như Dương Nhất cũng không bằng. Việc làm duy nhất của hắn bây giờ chính là chờ đợi.
…
Bình tĩnh men theo từng gốc cây rồi tiến vào thôn qua hướng rặng cây bên hông của thôn chứ không đi đường chính, trên tay Dương Nhất vẫn lăm lăm cây cung đã lên sẵn tên. Nhờ đôi ủng có đế bện bằng cỏ của mình, ông di chuyển không tiếng động, từ từ tìm đường về nhà của mình.
Vừa lẻn được vào nhà mình, đập vào mắt Dương Nhất chính là Liễu thị. Chỉ là lúc này đúng hơn là t·hi t·hể của Liễu thị, cả người tái nhợt không giọt máu, còn đang nằm ngã sấp nửa người từ trong nhà ra phía ngoài hiên, đặc biệt nhất trên lưng còn có một lỗ thủng lớn ngay vị trí trái tim mà không hề có chút máu nào chảy ra, tựa như máu đã bị thứ gì hút lấy theo cả trái tim vậy.
Mi mắt Dương Nhất lúc này muốn nứt ra, đầu đã ong ong lên bất chấp mà lao về phía vợ của mình.
-Ồ, đúng là có chuột nhắt bây giờ mới trở vể hang, xem ra tên kia nói đợi thêm 3 ngày cũng không phải không có lý lẽ.
Ngay lúc Dương Nhất mất bình tĩnh nhất thì sau lưng ông có giọng nói đầy vẻ giễu cợt vang lên.
Phốc!!!
Tiếng động nhỏ vang lên, Dương Nhất mới chầm chậm nhìn xuống ngực mình, nơi ngực trái giờ đã có một lỗ nhỏ bằng nắm tay mà từ đó trái tim đã không thấy bóng dáng, máu thì theo lỗ thủng đó mà trôi ngược ra đằng sau một cách quỷ dị.
Dương Nhất không còn nói được câu nào lúc này nữa rồi, chút khí lực cuối cùng là duỗi tay muốn với về phía vợ mình. Tới lúc ngã xuống đất một tiếng bịch nặng nề, cánh tay của Dương Nhất vẫn cố gắng chạm tới Liễu thị, mắt trừng lên không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!