Chương 14: Chết
Đã 3 canh giờ từ lúc Dương Nhất rời đi, lúc này Dương Hạ cũng rất nóng ruột rồi, ngoài hai hàng lông mi lúc nào cũng chau lại, đám cỏ tội nghiệp dưới chân hắn hiện tại cũng nát bấy từ lâu.
“Không thể đợi thêm được nữa.” Hắn cũng biết đợi ở đây thêm được nữa vì trời tối một mình hắn thì cũng nguy hiểm, mà đi vào trong thôn thì quá nguy hiểm, cha hắn đi còn chưa thấy hồi âm gì đâu.
Suy nghĩ một hồi, Dương Hạ thu dọn đồ lên đường, nhưng không phải theo lời cha hắn dặn là lên đường đi theo kế hoạch, mà vòng qua thôn Tây Cát, tiến về phía rặng núi đằng sau.
Trời lúc này đã nhá nhem tối, nếu như không đi liên tục không ngừng nghỉ cùng với trí nhớ khá tốt của mình thì Dương Hạ cũng chưa chắc có thể tìm tới đây. Trước mặt hắn lúc này tiếng nước chảy ầm ầm, chính là thác nước có hang động bí mật đằng sau nơi hắn làm lễ khai linh.
Trong phán đoán của Dương Hạ, nếu có chỗ an toàn quanh thôn thì cũng chỉ có ở đây vì nó đủ bí mật. Ngoài ra, người có tỉ lệ sống sót cao nhất trong thôn cũng chỉ có Lâm lão mà thôi.
Điều thực sự xảy ra là ngay khi Dương Hạ tiến vào trong đại sảnh sau thác nước, đập vào mắt hắn chính là Lâm lão đang ngồi tựa lưng vào bàn phía trong. Cả người lão hiện tại nhếch nhác, máu me bùn đất khắp người, đặc biệt máu còn đang rỉ ra đều là màu đen xen lẫn màu xanh lục.
Trên bàn sau lưng của lão chai lọ lúc này ngổn ngang hết cả, các lọ đều đã trống không hết cả bị mặc kệ lăn lóc cả trên bàn lẫn rơi xuống đất vỡ toang.
-Lâm lão, Lâm lão, ngài mau mau tỉnh dậy, có chuyện gì xảy ra.
Vội lao về phía Lâm lão, Dương Hạ đỡ lấy người lão ngồi lại, kiểm tra thì thấy lão vẫn còn thở, dù hơi thở lúc này đã mong manh lắm rồi.
-A… a… tiểu… tiểu Hạ đấy à…?
Lâm lão lúc này cũng hơi tỉnh táo lại được một chút, run run đưa tay lên quờ quạng để nắm lấy tay của hắn, hai mắt lão vẫn mở lớn nhưng tròng mắt cũng đã giãn ra vô thần. Đôi bàn tay dính đầy cả bùn đấy và máu.
-Đừng… đừng quay về thôn, mau trốn đi, bọn chúng g·iết tất cả mọi người rồi…
Giọng lão thều thào, cố gắng gượng nói cho hắn biết.
-Bọn chúng là ai? Sao chúng lại g·iết người?
Dương Hạ cũng không thể kìm chế được hỏi liên tục, nhiều việc xảy ra cùng với việc chờ đợi nửa ngày trời không biết chút gì làm hắn trở nên nóng nảy hơn bình thường.
Đúng lúc nào thì Lâm lão cũng ho một cái run rẩy, máu từ khóe miệng chảy ra đen ngòm rồi, bất chấp thì tay kia của lão cũng tóm chặt lấy bàn tay của Dương Hạ:
-Chúng… chúng g·iết hết mọi người rồi, tiểu Quyên cũng c·hết rồi… Bọn chúng tới lấy đi lệnh bài… lệnh bài với vòng tay là ta nhặt được trên xác một người ngày con hôn mê… cầm lấy… trốn đi… mau…
Nói xong những lời cuối cùng này, đôi tay còn đang nắm chặt lấy tay Dương Hạ chợt vô lực, Lâm lão c·hết rồi. Tới cuối cùng, sự đau thương với bất lực cũng chỉ có thể để lão nói được từng đó, trên khóe mắt lão còn không nhắm lại được là dòng nước mắt chảy ra.
Dương Hạ thẫn thờ nhìn lão ra đi, nhiều lần trải nghiệm cảm nhận được sinh mạng vụt tắt trên tay mình, nhưng lần này đầu óc của hắn trống rỗng, tiếng thác đổ bên ngoài xen lẫn muôn ngàn câu hỏi lấp đầy tâm trí hắn.
Không biết qua bao lâu, Dương Hạ mới định thần lại, nhẹ nhàng đặt Lâm lão nằm thẳng trên đất, bàn tay còn non nớt chậm rãi vuốt đôi mắt lão nhắm lại, sau đó hắn đứng dậy tìm một cái khan lau sạch sẽ mặt mày với chân tay cho lão 1 lượt. Đặt 2 tay lão để trước ngực, lúc này thì trông Lâm lão an tường hơn rất nhiều, nếu ngực có hơi thở mặt không tái nhợt thì chắc chỉ là đang ngủ mà thôi.
Xong xuôi tất cả, trong sự im lặng, Dương Hạ thu dọn lại đồ đạc trong đại sảnh về ví trí cũ như trong trí nhớ của hẳn, cũng không biết để làm gì, chắc là để át đi sự rối bời trong tâm trí hắn hiện tại.
Mạnh mẽ đè sự rối bời xuống, hắn hiểu trong thôn đã bị t·ấn c·ông bởi 1 đám người khác, chúng g·iết sạch dân làng, tới trẻ nhỏ như tiểu Quyên cũng không thoát được bàn tay ác độc của chúng.
Lâm lão có thể trốn được tới đây có lẽ là do may mắn hoặc lão có dược dịch vì làm linh sư hay gì đó. Đám người kia thì tìm đến vì chủ nhân của lệnh bài và chiếc vòng tay hôm trước hắn nhìn thấy trong đại sảnh.
Dương Hạ đoán cũng không quá sai sự thật bao nhiêu, khác 1 điểm là 3 tên kia nghĩ Lâm lão trúng độc c·hết chắc nên cũng mặc kệ lão, không ngờ lão có dược dịch duy trì sự sống thêm được thời gian gần 1 ngày trời mà trốn đi, nhưng vì là hạng chuột bọ trong mắt chúng nên cũng không thèm để tâm.
Nghĩ tới đây, Dương Hạ nhìn về phía chiếc vòng bằng chất liệu không biết tên đặt trên bàn, nguồn cơn của mọi việc xảy ra ngày hôm nay, hắn cũng không biết làm sao. Thở dài một tiếng, biết được bên ngoài đang rất nguy hiểm, hắn quyết định sẽ ở lại trong đại sảnh này mấy hôm tránh sự truy lùng của đám người bên ngoài, mọi chuyện phó thác cho may mắn vậy. Trước hết hắn đào cho Lâm lão để chôn lão ngay trong đại sảnh này.
Nhập thổ vi an, trần quy trần, thổ quy thổ.
Dùng sức lực của một đứa nhỏ hơn 10 tuổi như Dương Hạ, cũng phải hàng canh giờ, 1 nấm mộ trong góc của đại sảnh mới xuất hiện, may là nền ở đây còn là nền đất xen lẫn đá thôi không thì hắn cũng không biết làm sao. Trên đầu nấm mộ còn có một tấm ván được hắn viết lên bốn chữ, “Lâm lão chi mộ”.
…
Cũng đã bốn ngày trôi qua từ c·ái c·hết của Lâm lão, Dương Hạ chỉ ẩn nấp ở trong đại sảnh sau thác nước không ra ngoài, đói thì ăn lương khô mang theo, khát thì uống nước suối. Việc duy nhất g·iết thời gian bây giờ chính là đọc vài cuốn sách có sẵn ở đây, dù tâm thần không yên chút nào nhưng mà hắn vẫn cố gượng ép bản thân phải bình tĩnh lại để đọc sách.
Cảm giác hồi hộp vì tính mạng bị đe dọa, hơn hết là bị đe dọa bởi thứ mình không biết rõ, không làm chủ được. Nó khác hoàn toàn so với việc lao vào một trận chém g·iết mà n·gười c·hết ta sống.
Sáng ngày mai là tròn một tuần ngày hắn chia tay mọi người, chỉ là không nghĩ lần chia tay lại là vĩnh biệt. Thở dài trong lòng một cái, Dương Hạ quyết định đứng dậy thu dọn đồ đạc, đau buồn thì cất ở trong lòng, không thể vì vậy mà không bước tiếp được.
Đồ đạc của hai cha con hiện tại, hắn cũng quyết định chỉ mang đồ của mình theo, lương khô dự trữ đủ cho nửa tháng. Nai nịt gọn gàng, Dương Hạ tới bên chiếc bàn nhỏ của Lâm lão, đồ đạc trên bàn dù được sắp xếp lại như cũ, có nguyên chiếc vòng tay đen nhánh không biết từ kim loại gì kia vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Trong di ngôn cuối cùng của Lâm lão, chiếc vòng tay này là mục tiêu đám người kia nhắm tới cùng với lệnh bài lần trước, lệnh bài thì không còn ở đây nữa.
Tính mạng của cả một thôn đều vì món đồ nhỏ này mà liên lụy vào, rõ ràng giá trị của nó là cực kỳ to lớn, chỉ là sự nguy hiểm kéo theo cũng không hề nhỏ. Dương Hạ đang do dự, không biết có nên lấy cái vòng này hay không.
Một lúc sau, cắn răng quyết định, hắn phải liều, trong thế giới còn chưa rõ mai còn sống tiếp được hay không này, dù sao cũng là liều mạng rồi thêm chút nguy hiểm nữa thì cũng là liều mạng. Nhưng mà ngay khi hắn vừa chạm vào vòng tay, lại có biến hóa xảy ra.
Aaaa..
Khác với lần trước khi chạm vào lệnh bài là chỉ nhói lên, lần này sau khi cảm giác giật điện ở ngón tay xuất hiện chạy lên tới não, cơn đau ở não hắn kéo dài hơn rất nhiều, liên miên không dứt. Cơn đau cảm tưởng như xé rách đầu hắn ra làm hai nửa, Dương Hạ ôm đầu mà lăn lộn dưới đất cảm tưởng muốn c·hết đi sống lại.
Một lúc sau, cả đại sảnh chỉ còn tiếng thở dốc của Dương Hạ, cơn đau rút đi là lúc cả người hắn thoát lưc, miệng mở lớn cố hút vào từng ngụm lớn không khí. Quần áo hắn thì đã ướt nhẹp mồ hồi, dính đầy bùn đất bụi bẩn.
-Khốn kiếp! Hai vật quỷ quái này là cái gì vậy, dày vò đúng là muốn c·hết.
Không công bị dày vò tới như vậy, nằm nửa buổi Dương Hạ mới chỉ đành chửi một câu trút bực tức trong lòng rồi lồm cồm bò dậy. Hiện tại hắn nhìn cái vòng nhỏ này cũng có chút sợ rồi, trước là cái lệnh bài giờ tới cái vòng tay này đều thật sự tà môn.
Nhưng mà nghĩ tới chuyện lần trước thì sau đó cũng không b·ị đ·au nữa, Dương Hạ cắn răng tiếp tục vươn tay ra lấy cái vòng nhỏ, dù sao đã chịu đau đớn như vậy rồi mà bỏ đi thì không cam lòng.
Thật sự lần này khi cầm lên không còn chuyện gì xảy ra nữa, chiếc vòng trong tay của Dương Hạ chỉ như một chiếc vòng tay bình thường, cảm nhận rõ thì cũng chỉ là làm bằng kim loại gì đó cùng nhiều đường vân nhỏ chạy xung quanh mà thôi.
Định đeo cái vòng nhỏ lên tay mình, nghĩ lại tới việc đồ vật này nguy hiểm trong mắt người khác, Dương Hạ quyết định lấy vải cuốn nó lại rồi lấy dây xỏ qua đeo vào cổ, nhét vào trong ngực áo cho đảm bảo an toàn.
Ngoái đầu nhìn lại nấm mồ mới đắp của Lâm lão, người coi như là thầy giáo khai minh cho mình trong cái thế giới này, Dương Hạ thu lại chút tâm tình sau cuối, xoay người rời đi.
Đại sảnh bí mật sau thác nước này lại trở về im lìm như cũ, chỉ có tiếng thác chảy ầm ầm ở ngoài, cùng chút ánh nước loang loáng chiếu trên thành đại sảnh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!