Chương 19: Làm quen
Không khí hơi ngại ngùng len giữa ba đứa nhỏ, cuối cùng vẫn là tên mặt tàn nhang lên tiếng trước:
-Haha vậy là phòng có thêm 1 người, càng đông càng vui, xin chào, ta là Dương Siêu Kim, cứ như Hắc Tử gọi ta là Tiểu Kim là được.
Hắc Tử cũng vội vàng giới thiệu:
-Ta tên Hắc Tiểu Kiệt, làn da lại hơi đen 1 chút nên mọi người vẫn gọi là Tiểu Hắc, không có vấn đề gì hì hì.
Thấy hai đứa nhỏ này cũng không có chút gì là bài xích hay gì cả, Dương Hạ cũng hơi hơi gật đầu, hắn cũng không muốn mới tới chỗ mới đã xảy ra xung đột chuyện ma cũ ma mới. Hắn lại nhanh chóng giới thiệu lại một lần nữa, để cho hai người cùng phòng có thêm ấn tượng tốt về mình.
-Ta tên Dương Hạ, Dương trong ánh mặt trời, Hạ là mùa hạ, hi vọng mọi người ở chung vui vẻ.
Thật ra thì tuổi nhỏ đều dễ làm thân quen hơn, vừa kiểm kê đồ đạc được một chút, ba người cũng trao đổi qua lại về thông tin của bản thân.
Dương Siêu Kim là con một hộ nghèo ngay ngoài thành, cơ duyên khai linh được 4 thành 2 nên cha mẹ cho hắn xin nhập học ở đây, mục tiêu là làm Bắc Bình quân, dù sao cũng sẽ no đủ chứ không phải lo ăn hàng ngày như cha mẹ hắn.
Hắc Tiểu Kiệt thì lại là con một hộ phía thành Bắc, cũng không khá hơn nhà Dương Siêu Kim bao nhiêu, có chăng là tư chất của hắn được 4 thành 7, hi vọng lên tới bách phu trưởng của Bắc Bình Quân là ước mơ của đời này rồi.
Dương Hạ cũng không giấu việc mình tư chất 6 thành 4 làm cho hai tên kia hâm mộ không thôi, người có hiểu biết thì đều biết tư chất 6 thành trở lên là có tư chất linh sư cấp 3, nếu có may mắn kỳ ngộ gì đó còn có thể lên tới cấp 4, chính là cao thủ 1 phương được vạn người trọng vọng.
Kiểm tra lại, Dương Hạ nhận được ngoài chăn gối thì còn 2 đôi giày, 2 bộ đồng phục màu xanh đậm như những học viên đã gặp, 1 bộ võ phục, 1 lệnh bài nhỏ khắc tên Dương Hạ màu trắng cùng nhiều đồ dùng lặt vặt khác. Sắp xếp gọn gàng cả đồ mới cả đồ cũ, Dương Hạ hỏi Dương Siêu Kim phòng tắm ở đâu, việc đầu tiên bây giờ hắn muốn chính là tắm rửa chỉnh trang một phen.
Cơ thể sạch sẽ, tâm thần thoải mái, mọi người nói không có sai, Dương Hạ khoan khoái trở về phòng, lúc này trời cũng đã nhá nhem tối rồi.
-Hì hì, không ngờ Tiểu Hạ còn có tư chất của 1 tiểu bạch kiểm đấy, da trắng mặt trơn như vậy sau có khi còn có tiểu phú bà bao nuôi, không lo c·hết đói.
Hai tên kia thấy mặt của Dương Hạ không khỏi trêu chọc, dù sao 2 tên kia không phải đen nhẻm thì cũng vàng vọt, đúng chuẩn của con nhà nghèo, chỉ là Dương Hạ nằm giường từ bé, không có tiếp xúc công việc nặng nhọc nên có điểm trắng trẻo. Bị trêu chọc, hắn cũng chỉ mỉm cười không nói gì cả, thay vào một bộ đồng phục mới còn thơm mùi vải, Dương Hạ thấy hắn đã hoàn toàn hòa nhập với ngôi nhà mới này rồi.
-Bao giờ thì được ăn cơm nhỉ, ta đi bộ cả ngày trời hôm nay cũng đói muốn run tay run chân rồi đây.
Dương Hạ cũng rất nhanh hòa nhập với hai người bạn mới này, tán gẫu không khác gì mấy đứa trẻ ở thôn Tây Cát trước đây. Đúng lúc này, ba hồi trống vang lên đáp lại câu hỏi của hắn.
-Tới giờ rồi đó, đi thôi, đừng chậm chạp điểm danh, sẽ bị mắng là nhẹ đấy.
Hắc Tiểu Kiệt cũng đốc thúc Dương Hạ đi tới nhà ăn, sợ chậm trễ, chứng tỏ người quản lý nhà ăn cũng khá ghê gớm, làm tên này có bóng ma trong lòng luôn.
-Tới điểm danh xong, chúng ta mới xếp hàng nhận đồ ăn hàng ngày, thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vừa đủ dinh dưỡng, hơn cơm ở nhà bữa đói bữa no. À còn ăn xong phải để bát đũa đúng chỗ, tới lượt phòng nào trực ban phải cọ rửa sạch sẽ. Ta thà là nhận việc quét dọn còn hơn là phải đi nhận việc rửa bát, haiz…
Tên Hắc Tiểu Kiệt này cảm giác như là không nói sẽ buồn mồm không chịu được, liên tục than vãn lải nhải làm Dương Hạ không khỏi nhớ tới tên nhóc mập Ngô Mạnh, nhưng nhờ vậy mà Dương Hạ cũng có thêm nhiều thông tin về cuộc sống ở trong Bắc Bình học đường.
Hai tên này cũng đã vào đây trước Dương Hạ một vài tháng nên có hiểu biết nhất định về nhân mạch trong này, người nào nên làm quen người nào nên tránh đắc tội, điều mà không sách vở nội quy nào nói cho hắn biết được cả.
Người điểm danh đám trẻ là một lão thái thái, trong miệng Hắc Tiểu Kiệt chính là Tôn lão, nghe nói còn là một linh sư cấp 3, chỉ là tuổi đã cao nên về trường học này phụ trách việc quản lý nhà ăn, ai mà đến muộn ngoài nghe la mắng còn ăn thêm vài cái muôi xúc cơm vào đầu nên đám trẻ đều sợ hãi mà không dám tới muộn.
Dương Hạ cũng rất thành thật đứng vào hàng, từng bước theo mọi người lên tới gặp Tôn lão để điểm danh, chỉ là tới lượt hắn thì bà lão nhìn nhìn vài cái, nắm tay hắn 1 chút rồi hơi ồ cái rồi thả tay ra:
-Gương mặt mới, tư chất không tồi, vào đi, nhớ sau này tới đúng giờ.
Dương Hạ cũng không biết thế nào, ngoan ngoãn đi vào trong, sau này tự nhủ không nên cho người lạ chạm vào người mới được, trên người có gì đều lộ tẩy hết cả.
Một phần cơm ở đây cũng không có gì đặc biệt, cơm ngũ cốc cùng ba món 1 mặn, 1 rau, 1 canh. Như vậy là vừa đủ cho đám trẻ đầy đủ dinh dưỡng phát triển, đương nhiên phần cơm này nhanh chóng chui vào bụng của Dương Hạ, nhiều ngày liền không có 1 bữa cơm tử tế không cho phép hắn lãng phí bữa ăn này.
Một mạch giải quyết phần cơm của mình, lúc này Dương Hạ mới nhìn xung quanh thì thấy mấy người khác vẫn còn đang từ từ ăn, xem ra cũng không gấp, hắn nhìn ngó xung quanh thấy đều khoảng trạc tuổi mình. Những dãy bàn khác thì là những lứa lớn tuổi hơn, có vẻ như các dãy bàn sắp xếp theo năm nhập học, cả nhà ăn có khoảng 400-500 người, tính ra cũng không hề ít.
Theo đúng trình tự, ba người phòng 304 trả bát đũa về chỗ quy định rồi trở về phòng, vừa đi vừa nói chuyện. Sau khi đâu vào đấy hết, Dương Hạ cũng chẳng còn suy nghĩ nhiều, gần nửa tháng qua đã vắt kiệt sức lực của cơ thể chỉ 11 tuổi của hắn nên hắn lăn ngay lên giường. Yếu ớt chúc ngủ ngon hai tên cùng phòng còn đang nói chuyện hăng say, Dương Hạ chìm vào giấc ngủ êm ấm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!