Chương 5: Khởi Nguyên
CHƯƠNG 5
“Trời tròn đất vuông,
Vạn vật trong thế giới này xuất hiện, đều có chỗ đứng riêng.
“Nó” lướt qua thiên không, vượt qua núi non, bay trên đại dương.
“Nó” không có hình hài cố định, có ngàn vạn màu sắc chuyển đổi.
“Nó” cuối cùng cũng không biết tại sao cứ đi lại trong thiên địa này, tới khi nhìn về phía mọi sinh vật đều có chỗ của riêng mình. “Nó” chợt nhận ra thế giới này thiếu một cái gì đấy.
“Nó” bay cao lên trên tất cả, từ trong “Nó” tách ra một phần không hề màu sắc, cũng không nhìn thấy, không sờ thấy, không ai cảm nhận được, chỉ có truyền trong thiên địa tới từng sinh vật trong thiên địa này.
“Nó” gọi đó là “muốn”.
Từ đó,
Chim muốn bay thì dang đôi cánh.
Thú muốn chạy thì phải đạp chân tiến về trước.
Cá muốn bơi thì phải quẫy đuôi.
Muôn loài vận động, di chuyển, kiếm ăn, thế giới bừng bừng sinh cơ.
Tới một ngày, “Nó” gặp “người”.
“Người” không có cánh để bay v·út tầng trời, chân tay yếu ớt không chạy kịp mãnh thú, không có vây có đuôi bơi không lại cá trong nước. “Nó” cũng không biết sao lại có giống loài yếu đuối vô dụng như vậy.
Thế nhưng “người” cũng muốn ăn, cũng muốn sống. Còn “muốn” là còn phải tồn tại, phải sống.
“Nó” im lặng, đáp xuống phía trước mặt “người”. “Người” thấy vậy vội nói:
-Xin người hãy giúp ta, ta sắp c·hết vì đói, sắp c·hết vì lạnh, sắp c·hết vì “muốn” rồi.
-Vậy ta sẽ lấy lại “muốn” từ chỗ của ngươi, ngươi sẽ không còn khổ nữa.
-Không còn “muốn” vậy thì sống, thì tồn tại còn nghĩa lý gì nữa, thà để ta c·hết đi còn hơn. Ta cũng muốn ăn, cũng muốn được sống. Ta muốn chạy nhanh hơn mãnh thú, bay cao hơn chim, bơi lội giỏi hơn cá.
-Người à, chim có cánh mới có thể bay, muông thú có 4 chân rắn chắc mới có thể chạy nhanh, cá có vây có đuôi mới có thể bơi, ngươi có gì để muốn tất cả.
-Ta… ta có niềm tin mình làm được, ta cũng có thân thể này, và ta cũng có “muốn” thật to lớn.”
Từ dòng đầu tiên, Dương Hạ đọc “Khởi Nguyên Thư” như mê như say, càng đọc hắn càng cuốn vào những điều ly kỳ của thế giới này. Tới khi trời chiều ngả về tây, phía trên trang sách ố vàng vì thời gian còn nhuộm thêm nắng chiều, hắn cũng không thể không gập sách lại mà theo mấy đứa trẻ trong thôn lùa gia súc của nhà mình về. Ở thế giới này không có điện, không có ánh đèn nhân tạo nào ngoài nến với bếp lửa, thật là khó cho hắn.
Dương Nhất và Liễu thị hôm nay cũng thấy ở Dương Hạ có điều gì đó là lạ, 2 vợ chồng khi biết hắn rất chịu khó theo Lâm lão học chữ đọc sách cũng vui mừng, chỉ là hôm nay thấy hắn vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm rồi xin phép qua nha Lâm lão cũng không khỏi nghi hoặc nhìn nhau.
Hôm nay 2 ông cháu Lâm lão để chiếc bàn trà ra phía ngoài hiên, ông thì nhẹ nhàng thưởng trà, tiểu Quyên thì vẫn chơi 1 mình với con búp bê vải cũ mèm của cô bé. Khi thấy Dương Hạ tới thì cô bé hơi hơi cười lên 1 chút rồi lại tập trung chơi với búp bê, Lâm lão thì haha cười kêu hắn mau vào nhà.
-Con chào Lâm lão, sách con cũng đã đọc được một phần, càng đọc con càng thấy kỳ lạ.
-Sao mà thấy lạ? Chắc tiểu Hạ ngươi cũng phải có khá nhiều điều tò mò đúng không? Haha.
-Dạ, con thấy nếu mà thật sự như trong sách nói thì thật quá thần kỳ, làm sao con mới có thể được làm linh sư ạ?
-Trẻ nhỏ ai cũng có ước mơ lớn lao haha, về cơ bản thì ai cũng có thể trở thành linh sư! Người còn sống, vật còn sống thì sẽ còn ý chí, còn muốn gì đấy. Khi qua sinh nhật 11 tuổi thì ai cũng có thể khai linh, tức là đủ điều kiện để trở thành linh sư.
-Chỉ là khai linh xong cũng chỉ là bước vào linh sư cấp 1, mà phần lớn người chỉ dừng lại ở cấp này, cả thôn Tây Cát chúng ta chỉ có ta có tư chất lên cao hơn.
-Khai linh là cái gì vậy Lâm lão? Nó có cần yêu cầu gì không?
Lâm lão khoan thai uống chén trà trong tay, nhìn vào gương mặt đầy mong cầu của hắn nói:
-Khai linh rất dễ, khi ta còn bé được khai linh, có đủ tư chất thành linh sư cấp cao hơn, lại ra ngoài lăn lộn mấy chục năm thì cũng chỉ vỏn vẹn lên được linh sư cấp 2, có chút bản lĩnh nên lại trở về quê cũ, làm linh sư trú tại thôn mình, giúp đỡ mọi người trong thôn, an hưởng tuổi già.
-Tiểu Hạ, con vượt qua đại nạn, lại thông minh lanh lợi, có ý chí kiên trì cầu tiến ham học cũng là một lợi thế khi khai linh. Trong “Khởi Nguyên Thư” thì “người” cũng nói, phải sống phải có niềm tin và phải có “muốn”.
-Nhất mệnh nhì vận, khi khai linh ngoài tư chất trời ban ra, thân thể cha mẹ cho là mệnh, còn phải cố gắng kiên trì chịu đựng tới cuối, trong lòng có mong muốn cháy bỏng sẽ càng thu hút được “muốn” từ đấy mở rộng được con đường sau này. Chỉ là trẻ nhỏ thì khó có thể hiểu được cái này, còn càng lớn càng muộn khai linh thì sẽ càng khó khai linh, tư chất lại càng thấp.
-Vậy thưa Lâm lão, tư chất của mọi người lại được phân chia ra làm sao, nếu muốn thực sự thành linh sư thì phải có tư chất như thế nào?
-Tư chất thì lại chia 10 cấp ứng với tiềm năng khai phát của mỗi người, khai phát tới được mấy thành thì vừa là tạo hóa ban cho vừa là nỗ lực khi khai linh, nhưng dưới 2 thành thì cả đời chỉ có thể bồi hồi ở ngưỡng cửa cấp 1 linh sư mà thôi.
-Nhắc tới tư chất, năm đó ta cố gắng đạt được tư chất hơn 4 thành, linh hải đạt tới 4 thành 2, chung thân chỉ dừng lại ở linh sư cấp 2.
Trong đôi mắt của Lâm lão có chút hiu quạnh, dù sao người sinh ra ở trên đời, ai là không muốn mình đi lên tới đỉnh cao, đạt tới tầm cao mà mọi người kính ngưỡng.
-Dù sao cũng sắp tới ngày con đủ 11 tuổi làm lễ khai linh, mọi việc lúc đó sẽ rõ ràng hơn, trời đã muộn mau mau về nhà đi không cha mẹ lo lắng.
Thấy Lâm lão lên tiếng trục khách, Dương Hạ cũng không tiện hỏi nhiều mà chào tạm biệt 2 ông cháu mà ra về.
Đường trong thôn không có đèn đóm gì, chút ánh sáng trăng sao trên trời rọi đường cho hắn đi về, tâm tư trong lòng hắn rối rắm đầy điều không giải. Rõ ràng là tối hôm nay đi hỏi 1 câu hỏi thắc mắc trong lòng, ai ngờ được trong lòng Dương Hạ lại nảy sinh thêm hàng chục câu hỏi về cái thế giới hắn đang sống này.
“Ai, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, không nên suy nghĩ nhiều, mau mau về đi ngủ”- Dương Hạ tự nhủ, nhanh chân đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!