Chương 6: Đại sảnh sau thác nước
-Phu quân, Tiểu Hạ, mau mau ra ăn sáng…
Tiếng Liễu thị thúc giục 2 cha con vọng từ trong nhà ra ngoài sân, tay bà thì vẫn thuần thục múc cháo ngũ cốc đặt lên bàn cùng chút sữa dê đặt sẵn trước đó.
Dương Hạ thì đã tỉnh từ sớm, thành thông lệ từ lâu, trừ khi cha hắn đi săn nhiều ngày không ở nhà, mỗi khi gà gáy sương còn chưa tan, tiếng cha hắn bổ củi chuẩn bị sẵn cho mẹ hắn làm bếp mỗi ngày vang lên là hắn đều tỉnh giấc theo.
Vài tháng liền nghỉ ngơi tẩm bổ, cơ thể của hắn hiện tại không khác nhiều với đứa trẻ cùng trang lứa, có chăng chỉ là hơi gầy hơi thấp hơn một chút. Đôi mắt hữu thần tinh anh, đây cũng đặc điểm nên có ở người có tri thức trong người.
-Cha mẹ, ngày mấy là tới sinh nhật con vậy? Nghe Lâm lão nói tới 11 tuổi là con được làm lễ khai linh đấy ạ.
Hắn quay sang hỏi cha mẹ cũng ko quên tay xúc cháo ăn, dù sao việc chính việc phụ đều không thể không làm, trong mắt không khỏi thêm 1 chút chờ mong.
-A, con nhắc mới nhớ, không tới chục ngày nữa là đã tới rồi. Haha, tiểu tử con sinh đúng cuối hè, chậm thêm 1 chút nữa thì không phải tên Dương Hạ mà chính là tên Dương Thu rồi.
-Còn khai linh ấy hả, dù sao cứ theo lệ mà làm thôi. Sức khỏe con không tốt nhưng mà lại thông minh lanh lợi, hi vọng tư chất tốt 1 chút. Còn không thể trở thành đại nhân như Lâm lão cũng đừng buồn, làm người thường sống vui vẻ một đời như cha mẹ cũng tốt.
Dương Nhất vừa cười haha vừa nói, với ông thì việc trở thành linh sư đại nhân thực quá xa vời, bao nhiêu năm nay cái thôn Tây Cát nhỏ bé này cũng chỉ có được mình Lâm lão trở thành linh sư.
-Con đừng lo, nếu không được kết quả tốt thì theo cha con học bắn cung săn bắn cũng tốt.
Liễu thị cũng nhẹ nhàng nói, trong thâm tâm người mẹ lúc nào cũng muốn con trai ở bên mình, thành linh sư gì đấy ra ngoài mấy chục năm không về nhà như Lâm lão lại không phải điều bà mong muốn. Nhất là với trường hợp Dương Hạ mới đại nạn không c·hết, tình mẫu tử không muốn lìa xa này còn trở nên lớn hơn nhiều so với bình thường.
-Nếu lỡ con có tư chất trở thành linh sư cấp cao thì sao ạ? Con cũng chỉ muốn hỏi nếu như thôi…
Trong lòng Dương Hạ cũng có dự tính riêng, có ký ức của cả một đời người, hắn cũng nghĩ chắc là số phận mình không bình thường.
Gia đình này đúng là êm ấm làm cho hắn trải nghiệm sự an bình trước giờ chưa được cảm nhận, nhưng dù sao người có cơ hội tốt hơn hiếm người nào không muốn thử mà trải nghiệm phong cảnh trước giờ chưa được ngắm nhìn.
Đặc biệt nghĩ tới việc trở nên siêu phàm thoát tục như trong sách đã đọc, Dương Hạ cũng không kiềm được 1 chút phấn khích và chờ mong trong lòng.
-Nếu con trai ta mà có cơ hội thành linh sư đại nhân, người làm cha như ta chắc chắn hết sức ủng hộ mà đưa con tới thành trấn lớn mà học đạo, có khi lúc đó ta nằm ngủ cũng cười tỉnh cũng nên.
Dương Nhất lại cười càng to nói, phụ thân như hắn dù là người thôn dã cũng biết đạo rằng cái gì tốt cho con cái thì mình cũng nên phải làm. Chỉ có Liễu thị không nói gì, im lặng ăn sáng, đáy mắt nhiều thêm 1 chút lo lắng của người mẹ.
Sinh hoạt của thôn nhỏ cứ thế êm đềm trôi qua thêm 1 con trăng, mấy chục nóc nhà chỉ khoảng hơn 100 người ở đây cũng vẫn trải qua như vậy, có người thì săn bắn hái lượm trong rừng, người thì phụ thêm chút canh tác chăn nuôi.
Dương Hạ cũng được Lâm lão ước hẹn ngay sau ngày trăng tròn, qua sinh nhật 11 của hắn khoảng nửa tháng, sẽ là ngày lão giúp hắn làm lễ khai linh.
Mặt trời còn chưa lên qua ngọn cây, sương vừa tan hết, bữa sáng đã ăn xong, vì có ước hẹn nên Dương Hạ hôm nay cũng không có giúp cha mẹ đánh đàn dê đi chăn thả mà lặng lẽ ngồi sưởi nắng trước hiên nhà, vừa tranh thủ đọc sách.
Cha của hắn mỗi sáng khi chuẩn bị cung tên, đồ đạc đi rừng đều thấy hắn tranh thủ đọc sách bất cứ lúc nào mà bật cười, không hiểu sao 1 cái thợ săn dốt đặc cán mai lại sinh ra được 1 cái mọt sách.
Nhưng khác với ngày thường, trong lòng Dương Hạ lại không hề bình tâm để tập trung đọc sách chút nào. Giống như học sinh thấp thỏm vì chuẩn bị phải làm bài thi, tâm trạng hắn có chút bồi hồi không yên.
-Tiểu Hạ tiểu Hạ, mau mau dậy đi…
Người còn chưa tới mà tiếng đã tới, tên béo Ngô Mạnh vội vọt vào trong sân nhà của Dương Hạ mà gọi. Hắn sinh trước Dương Hạ 1 tháng, nên hôm nay cùng lúc được Lâm lão mang đi khai linh luôn 1 thể, tên nhóc này ham vui nên được trải nghiệm cái mới thì cực kỳ phấn khích.
Theo sau là Lâm lão, vẫn bộ quần áo đơn giản như vậy, điệu bộ khoan thai đi vào, không hề vì tên nhóc đi trước làm ầm ĩ mà vội vàng.
-Con chào Lâm lão, con đã chuẩn bị xong rồi, bao giờ mình có thể xuất phát ạ?
Dương Hạ vừa nói vừa lườm qua tên béo kia, ngụ ý ta dậy từ sớm rồi không cần tới người gọi. Nói đoạn hắn cũng vội vàng đứng dậy cất cuốn sách đang đọc vào trong nhà rồi chạy vội theo sát Lâm lão.
-Vậy thì lên đường thôi, đi từ đây tới đó cũng khá xa, hiện tại đi cũng phải giữa mất nửa canh giờ.
Hai tên nhóc dạ một tiếng rồi không ai bảo ai mà chia ra 2 bên đi theo Lâm lão. Tới lúc này, Liễu thị mới từ trong bếp chạy ra, vội vội vàng vàng mà chào lão cùng với đưa cho Dương Hạ 1 túi vải trong đựng khá nhiều bánh bao còn nóng hổi, dặn rằng đồ ăn của 3 ông cháu nhớ phải giữ cẩn thận.
-Haha, đa tạ mẹ tiểu Hạ có lòng, thôi mau mau lên đường thôi, còn phải về trước khi trời tối.
Ba người nhanh chóng lên đường, đi một đoạn thì Ngô Mạnh cũng không nhịn được mà quay qua trêu chọc Dương Hạ:
-Được đi chơi xa một ngày, còn có bánh bao để ăn thật là quá đã, dù sao trở thành linh sư hay không cũng đã không lỗ rồi.
-Ba mẹ cũng kêu ta phải đi, có cơ hội cũng phải cố gắng một chút, ta thấy ở thôn mình phụ cha mẹ trồng cây thả dê cũng rất tốt, đi xa không có bạn bè thật là chán.
-Tiểu Hạ người đọc sách nhiều vậy thật là nhàm chán, đi chơi với mọi người mà toàn cắm mặt vào mấy quyển sách đó. Bên đánh trận giả bọn ta còn đang thiếu người đây này…
Tên béo này nói liến thoắng không ngừng, thật sự để cho lỗ tai của Dương Hạ với Lâm lão không chút nào nghỉ ngơi. Chỉ là Lâm lão với tu dưỡng của mình với không phải người bị hắn nhắm tới vẫn ung dung dẫn đường cho 2 đứa đi về phía ngọn núi sau thôn. Dương Hạ nghe mãi ban đầu còn trả lời 1 2 câu cuồi cùng cũng không chịu được phải nói:
-Dừng dừng, mau mau cầm lấy bánh bao rồi ăn đi.
Cầm cả túi bánh bao vừa đi vừa lấy ra ăn, mùi bánh bao nhân có cả thịt dê nức mũi, tên béo này cũng không biết rằng Liễu thị lo 3 người đi xa ăn uống không tốt nên dụng tâm làm mà ăn ngon lành. Kể cả khi vậy trong miệng vẫn truyền ra tiếng lầm bầm nhưng nhỏ hơn nhiều vì đã bị chặn lại.
Tới lúc ánh nắng chiếu mạnh xuống trên lưng áo, cũng là lúc 3 ông cháu đi sâu vào trong rừng núi, ven theo 1 con đường nho nhỏ, rồi len qua từng gốc cây mà đi tới thác nước đầu nguồn con suối mà đám trẻ nhỏ hàng ngày hay chơi. Từ đây nhìn xuống thì thôn Tây Cát chỉ vừa bằng một bàn tay.
-Hai đứa đi theo ta, bám lấy áo ta mà đi theo, phải cẩn thận không bị trượt chân là ngã xuống suối đấy nhé!
Vừa nói Lâm lão bám vào vách đã đi dọc theo mấy gờ đá nhô ra mà hướng về dưới con thác đi tới, 2 đứa nhỏ thì bám lấy mà đi sau lưng, ngơ ngác nhìn theo.
“A, không ngờ dưới thác nước còn có 1 hang động.” Nhìn về hướng Lâm lão đi tới, Dương Hạ cũng tinh ý phát hiện có 1 cửa hang ngầm nấp sau làn nước rơi xuống, giữa vách đá và làn nước có khoảng cách vừa đủ 1 người lớn đi vào phía trong để vào hang.
Vừa vào tới bên trong hang động, đập vào mắt hai đứa trẻ là một không gian rộng lớn, coi như là 1 đại sảnh tự nhiên hình thành, xung quanh loang loáng bóng nước từ ánh mặt trời xuyên qua làn nước của con thác phản chiếu tạo thành ánh sáng tự nhiên. Đại sảnh này phải rộng gần 100 thước vuông, hoàn toàn bằng đá cứng mà lại bằng phẳng, thật sự là khó có.
Thế nhưng thu hút ánh mắt của hai đứa nhỏ nhất vẫn là ở giữa đại sảnh, nơi có vài cây thạch nhũ nhỏ từng giọt nước xuống, có một ao nước nhỏ rộng chừng chục thước.
Ao nước không biết làm sao mà rõ ràng phía trên không nhìn thấy thứ gì tồn tại nhưng rõ ràng trong lòng người nhìn vào biết rõ là có vật ở đó tồn tại, thậm chí trong sát na loang loáng hiện lên ngàn vạn sắc màu. Mọi thứ làm cho cả 2 đứa nhìn nhau không hiểu chuyện gì, vượt ngoài tầm hiểu biết mà phải nhìn nhau xác nhận xem không phải mỗi bản thân mình mới thấy hay không.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!