Chương 9: Tư chất 6 thành 4
Xung quanh tối đen, Dương Hạ nghe trong tai lùng bùng tiếng người nói nhưng không có rõ ràng, chỉ có thể phân biệt dc có tiếng cha hắn, có tiếng mẹ hắn. Chợt có chút thanh mát chạm mẹ trên môi, thủy tính này trôi theo kẽ môi truyền vào trong miệng, trôi từ từ xuống họng rồi tản ra khắp lục phủ ngũ tạng hắn. Một luồng sinh cơ truyền đi tứ chi, Dương Hạ cảm thấy mình khỏe mạnh lên nhiều, đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.
Hắn hơi khẽ mở mí mắt ra, cả Lâm lão cùng Dương Nhất và Liễu thị đều đang ở ngay sát giường của hắn. Cả 3 người đều tỏ vẻ vô cùng vui mừng khi hắn tỉnh dậy, trời mờ sáng là Lâm lão đã sang nhà hắn:
-Ta nói tiểu tử này không có việc gì mà, chỉ là dùng sức vượt quá giới hạn cơ thể nên mới lâu vậy chưa tỉnh lại, cho nó dùng mấy giọt dược dịch là tỉnh lại ngay thôi.
-Đa tạ Lâm lão, vợ chồng con cũng biết để có mấy giọt dược dịch này ngài cũng phải dùng Thực Sâm chi linh cả đêm, lại còn tiêu hao mấy cây nhân sâm nữa. Lần sau đi núi chắc chắn Dương Nhất con sẽ tìm về bù đắp cho ngài. Dương Nhất trong mắt không khỏi có chút áy náy, từ tận đáy lòng mà cảm tạ Lâm lão. Dù sao ngoài giúp đỡ Dương Hạ khai linh, lão còn trợ giúp rất nhiều, lo lắng rất nhiều cho con hắn mà gia đình hắn đều chưa biết đền đáp ra sao.
-Lâm lão, cha, mẹ...
Dương Hạ cũng nghe thấy, vội mở miệng ra chào cả 3 người.
-Thế nào? Tiểu Hạ con đã khỏe hơn chưa? Haha, lần này con khai linh rất thành công, dù có chút khúc chiết nhưng mà kết quả cực kỳ tốt.
Dương Hạ không kịp để ý cơ thể còn có chút suy yếu, gượng chống 2 tay muốn ngồi dậy hỏi:
-A, vậy là có phải con có tư chất trở thành linh sư rồi đúng không?
-Đúng đúng, không phải gấp, linh hải con mở ra tới 6 thành 4, tư chất cực kì tốt, mau mau nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai qua nhà ta ta sẽ dạy cho con những điều cơ bản.
Thấy khuôn mặt không thể sốt sắng hơn của Dương Hạ, Lâm lão vội trả lời ngay cho hắn yên tâm. Sau khi dặn dò cha mẹ Dương Hạ vài câu để hắn nghỉ ngơi, lão cũng xin phép ra về, bước đi thể hiện rõ có niềm vui trong lòng mà nhanh hơn vài phần so với bình thường.
Hôm nay Dương Nhất cũng không vào núi săn bắn, ông đích thân vào bếp làm món thỏ nướng mà ông biết Dương Hạ thích ăn nhất. Hai vợ chồng bận rộn trong bếp cả 1 buổi thì cả mâm cơm 4-5 món cũng đã xong xuôi cho gia đình nhỏ.
Thấy bữa ăn thịnh soạn hơn hẳn ngày thường, Dương Hạ biết lí do tại sao, miệng cũng hơi hơi mỉm cười vui vẻ. Một nhà 3 người cùng nhau dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện về một ngày nhiều bất ngờ mới xảy ra.
-Theo như Lâm lão nói con có tư chất hơn 6 thành, vậy là còn gấp rưỡi của Lâm lão,
sau này còn có thể lên linh sư cấp cao hơn cả Lâm lão nữa đúng không?
-Cái này… dù sao bọn ta cũng chỉ là người thường, không có tư chất để lên cao nên dứt khoát bỏ việc làm linh sư mà làm người bình thường nên cũng không rõ, nhưng có lẽ là vậy đi.
Dương Nhất gãi gãi đầu trả lời con mình, mấy chuyện học hành suy nghĩ này cũng không phải thế mạnh của hắn, chỉ biết con trai mình tài giỏi hơn những đứa trẻ khác là hắn đã vui mừng rồi.
-Nhưng mà có lẽ con sẽ phải đi tới thành trân lớn, vì ở đó mới có người dạy dỗ làm sao để làm linh sư cấp cao hơn, cái này thì cha mẹ ủng hộ con nên tiểu tử con không phải lo lắng.
Liễu thị nãy giờ im lặng vội quay sang nhìn Dương Nhất ánh mắt trách cứ sao nói cho đứa nhỏ này chuyện này, 2 vợ chồng còn chưa bàn kỹ đâu.
Dương Hạ cũng tinh ý nhìn ra điều này, ký ức làm người cả 1 đời của mình không khó để hắn nhận ra tâm trạng của mẹ mình có nhiều điều khó nói hơn cha mình.
Sáng hôm sau, ăn sáng ở nhà xong là Dương Hạ cũng vội đi ngay sang nhà Lâm lão. Chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là làm sao trở thành linh sư, đứng trước việc có sức mạnh siêu phàm trong truyền thuyết thì làm sao mà có thể bình tĩnh cho được.
-Con chào Lâm lão, chào tiểu Quyên. Mẹ con bảo con mang chút bánh sang biếu ngài và tiểu Quyên ạ.
Chào xong thì Dương Hạ cũng thuần thục mang túi bánh bơ sữa dê được Liễu thị làm từ sáng sớm để hắn mang đi mà hai tay dâng tới trước mặt của Lâm lão.
-Cảm ơn cha mẹ ngươi có lòng, cái này ta nhận, để cho tiểu Quyên và ngươi ăn đi.
Lão vừa cười haha nói rồi chia bánh cho 2 đứa trẻ.
-Nghỉ ngơi 1 hôm đã khỏe hẳn rồi đúng không?
Thấy Dương Hạ cầm bánh không ăn mà nhìn mình trân trân, không khí ngượng ngùng làm cho tiểu Quyên cũng im lặng cầm bánh nhìn theo làm Lâm lão đành phải mở miệng nói trước.
-Mau ăn cho xong rồi theo ta đi thôi, tới nơi sẽ giải thích mọi việc cho con.
Trời đã thực sự chớm sang thu, nắng không còn gắt nữa, gió đông thổi trên từng hàng cây xào xạc lá át qua tiếng 2 người 1 già 1 trẻ gạt tầng cây thấp đi sâu vào trong rừng. Con đường này mới đi ngày hôm trước nên vẫn còn in trong ký ức của Dương Hạ nên hắn cũng im lặng phối hợp mà đi tới.
Đại sảnh trong hang đá phía đằng sau thác nước vẫn y nguyên như ngày hôm trước 3 người tới, có chăng hôm nay trong lòng của Dương Hạ không còn sự kinh ngạc trước kì cảnh ở giữa đại sảnh nữa mà đặt lực chú ý nhiều hơn tới xung quanh.
Ngoài bộ bàn ghế gỗ nhỏ để uống trà đủ cho 4-5 người ngồi, còn có chiếc bàn dài đặt nhiều lọ nhỏ, cùng nhiều đồ vật thiên kỳ bách quái. Một kệ nhỏ có hộp này hộp kia, dăm ba quyển sách bọc da thú để ngăn nắp. Một góc đại sảnh còn có cả một chiếc giường nhỏ, xem ra lâu lâu Lâm lão cũng sẽ ở lại chỗ này, nhưng chắc không thường xuyên vì ông còn phải về nhà chăm lo cho tiểu Quyên.
-Đứa nhỏ kia, đừng đứng ở đấy nữa, mau vào đây nghỉ ngơi rồi ta sẽ bàn giao cho con.
Lâm lão thấy hắn vẫn đứng ở cửa mà nhìn ngó xung quanh thì liền gọi hắn vào trong. Thế rồi nghiêm túc mà nói:
-Có vài chuyện ta phải nói rõ với con, con là người có tư chất tốt nhất của cả thôn từ mấy chục năm nay trở lại đây. Ta biết con rất có mong muốn và ta cũng rất hi vọng con có thể trở thành 1 linh sư cấp cao hơn, nở mày nở mặt cho cả thôn ta.
-Chỉ là ta cũng không dạy được cho con nhiều chuyện của linh sư vì ta cũng chỉ là đạt tới cấp 2 do tư chất cũng chỉ là vừa đủ lên ngưỡng cửa linh sư cấp 2, thôn mình cũng không có điều kiện để phát triển gì cả, nên con cũng phải sắp xếp mà tiến về phía thành trấn lớn để học tập và phát triển.
Vẫn theo thói quen cũ, lão vừa châm trà thưởng thức vừa chậm rãi giảng giải suy nghĩ của mình cho Dương Hạ biết.
-Được rồi, cái này là con với cha mẹ con sẽ tự cân nhắc, còn hiện tại ta sẽ hướng dẫn con một chút những gì ta biết về linh sư.
-Thiên địa có vạn linh, linh sư chính là hơn người thường ở sử dụng linh để phục vụ bản thân. Phàm là người khai linh sẽ mở linh hải ở ngay giữa huyệt khí hải. Khai linh cũng chính là mở ra giao tiếp giữa con người với thiên địa, linh khí thiên địa từ đấy có thể trung chuyển, lưu trữ, phóng thích từ cơ thể con người. Khai linh càng tốt tức là con người càng phù hợp với linh khí thiên địa, phù hợp với linh thể trong thiên địa.
-Linh thể chính là trong thiên địa điều kì diệu nhất, chúng có muôn hình vạn trạng, mỗi loại đều sẽ có hình dạng khác nhau, tác dụng khác nhau. Người có được linh thể của riêng mình từ đấy sẽ vận dụng mà có được sức mạnh của linh thể đó. Nếu không có linh thể thì dù khai linh thành công, linh sư cũng không khác gì người thường cả, đây là lí do nhiều người biết trước không có tương lai tu luyện linh sư, không có điều kiện sở hữu thì cũng bỏ đi làm người bình thường.
-Ta là một linh sư cấp 2 cũng sở hữu cho mình linh thể Linh của bản thân.
Nói tới đoạn, Lâm lão cũng ngửa bản tay, từ đó nhẹ nhàng trồi lên một vật thể tựa như trái đào màu xanh lục cổ thụ, trên đó nhẹ nhàng mọc ra từng sợi râu nhân sâm dài nối vào bàn tay của lão.
-Đây chính là Thực Sâm Linh mà ta có, linh thể cấp 2 trân quý nhất của ta, nó có thể ăn lấy nhân sâm, từ đó chiết xuất ra dược dịch có công dụng cường thân kiện thể, cứu trợ người ốm đau bệnh tật. Mấy năm liền ngươi bất tỉnh, cha ngươi không ngại gian khổ nguy hiểm đi sâu vào rừng núi tìm nhân sâm rồi nhờ ta chiết xuất dược dịch bảo trụ ngươi tính mạng là cũng nhờ nó.
Dương Hạ nghe xong không khỏi im lặng hơi hơi cúi đầu, trong lòng một mảnh ấm áp nổi lên. Dù ký ức hắn là người khác, không phải là con trai của Dương Nhất và Liễu thị, nhưng tình cảm này có lẽ sẽ vẫn được kế thừa.
-Bây giờ ta sẽ hướng dẫn con nội thị linh hải, sau đó là chu thiên tuần hoàn hấp thu linh khí của thiên địa,…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!