Chương 8: Ngất đi!
Ngay khi chân Dương Hạ chạm nước, từng thứ gì đó nhao nhao truyền vào người của hắn, lập tức trong ngực cũng có cảm giác bứt rứt nhè nhẹ lại có thêm chút sảng khoái nơi bụng. Hắn như thấy mình đang trở về trong ký ức, rít một điếu thuốc thật sâu vào lồng ngực, chỉ là dưới bụng có gì đó sinh ra làm hắn có chút không thích nghi được nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Nhìn thấy hắn không có biểu hiện dữ dội như Ngô Mạnh, Lâm lão trên bờ cũng không khỏi hơi ồ lên 1 chút, ánh mắt sáng lên, lưng thẳng lên một chút, tay cũng nắm dây thừng thêm chặt.
Đi một mạch tới tận giữa ao nước nhỏ, hắn dừng lại, mặc cho làn nước lăn tăn chỉ chạm tới thắt lưng của mình, lâu lâu có 1 giọt nước từ thạch nhũ trên trần của đại sảnh rơi trên đầu trên mặt, Dương Hạ cảm nhận từng chút một cảm giác trong lồng ngực. Bốn phương tám hương không ngừng có “muốn” chảy vào trong tim hắn đó là như hắn đang cảm nhận được, dù không hề nhìn thấy gì cả.
Cảm giác tê tái dần dần bắt đầu chuyển thành hơi một chút đau đớn, tựa như nãy giờ chỉ là kiến bò qua, hiện tại chúng bắt đầu chuyển hướng, từng ngụm từng ngụm mà cắn xuống trái tim của Dương Hạ.
Từ khi cơn đau bắt đầu, hắn cũng nhẩm tính hiện tại mình đã qua được thời gian bằng với cả Ngô Mạnh trải qua. Dương Hạ chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dùng hết cảm quan của mình cảm nhận thay đổi nhỏ trong cơ thể. Theo cơn đau càng ngày càng lớn ở tim thì sự thoải mái ở dưới bụng càng cũng theo cùng, tạo thành 1 sự đối lập mà mang lại cho Dương Hạ xúc cảm cực kỳ khó tả.
Một tuần trà trôi qua.
Trên bờ lúc này Lâm lão thì niềm vui mừng thể hiện rõ trên khuôn mặt đồng thời là sự lo lắng không hề kém. Còn phía dưới ao nước, Dương Hạ cũng đã cảm nhận được nỗi đau vạn nghĩ phệ tâm, hai hàm răng của hắn cắn chặt lấy nhau kêu ken két, cả người cơ bắp gồng lên căng cứng, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
Hắn cũng biết mình đã tới giới hạn của cơ thể, chỉ là còn cố gắng chịu.
Trước mắt đã là 1 mảnh mơ hồ, trong đầu của Dương Hạ chỉ có 1 ý nghĩ là phải gắng chịu đựng, cơ hội này cả đời chỉ có 1 lần. Hắn tự nghĩ tới những lần chém g·iết sinh tử trong ký ức, tới ăn hơn chục vết đao chém còn không c·hết, hắn không tin mình không chịu được chút đau đớn này.
Thêm 5 phút nữa trôi qua, cả người của Dương Hạ đã run lên bần bật, chỉ là hắn còn chưa ra hiệu bỏ cuộc, Lâm lão cũng không biết có nên kéo hắn lên hay không. Trong lòng của lão, hắn chắc chắn tư chất tốt hơn mình nhiều, nếu như cố thêm 1 chút còn tốt hơn nữa.
Đúng lúc này, Dương Hạ đã không chịu được nữa mà phát ra thành từng tiếng gầm gừ nhỏ trong cổ họng. Hoàn toàn lúc này hắn đã mất tri giác tay chân, chỉ có nỗi đau trong tim giằng xé không thể chịu đựng nổi.
Aaaaaaaaaaaaaa…….
Sau một chuỗi tiếng la hét đau đớn dài vang lên, Dương Hạ cũng đi tới điểm cuối cùng của lí trí, tiếng hét cuối cùng cũng là lúc thân thể hắn ngừng run rẩy mà im bặt đi, nhè nhẹ ngã về phía trước. Thấy vậy, Lâm lão không chút do dự vội kéo hắn vào lòng, chỉ là lúc này hắn đã thật sự b·ất t·ỉnh.
-A, đứa nhỏ này sao có thể kiên trì tới mức này cơ chứ, thật không giống một đứa trẻ 11 tuổi chút nào. May là chỉ thoát lực ngất đi, làm ta s·ợ c·hết mất.
Một bên nhìn Lâm lão thở phào nhẹ nhõm, Ngô Mạnh cũng ngơ ngác, không ngờ Dương Hạ có thể kiên trì lâu gấp 4-5 lần mình như vậy. Nuốt nước bọt 1 cái, tên mập này cũng nói ra được 1 câu:
-Vậy là… vậy là tiểu Hạ sẽ có phải có tư chất thành linh sư cấp cao đúng không ạ?
-Haha đúng vậy đúng vậy, thật sự là quá tốt rồi, thôn Tây Cát này lại có một người trở thành linh sư nữa rồi.
Lâm lão đắc ý cười không thôi. Chỉ có lão biết trong lòng mình vui cỡ nào, đứa trẻ này cần cù chăm chỉ, lại là người duy nhất cũng thích đọc sách giống lão trong thôn này nên lão có phần yêu quý hơn bình thường.
-Aiz, mà hiện tại tiểu Hạ còn đang hôn mê, chúng ta đợi một hồi nếu còn chưa tỉnh lại thì chúng ta sẽ đưa tiểu Hạ về luôn, nếu không là chúng ta sẽ phải ở lại đây qua đêm, cũng không tiện nói chuyện với cha mẹ của 2 đứa.
Sau cùng, đợi tới giữa chiều vẫn chưa thấy Dương Hạ tỉnh dậy, Lâm lão bất đắc dĩ cõng hắn rồi dắt theo Ngô Mạnh mà đi về thôn theo đường cũ.
-Ai ui, đúng là khổ cái thân già này mà, may là tiểu Hạ còn nhẹ, nếu mà là tiểu quỷ mập mạp nhà ngươi chắc ta không chịu nổi mất thôi.
Ngô Mạnh cũng rất vô tội nhìn Lâm lão kiến nghị, lòng nghĩ ta cũng không trêu chọc gì lão nhân gia ngài nha...
Tới cửa nhà của Dương Hạ, Lâm lão cũng không thể thầm than một tiếng, sau đó nói Ngô Mạnh tự về nhà vì lão còn phải vào nói chuyện để cha mẹ Dương Hạ yên tâm, dù sao thấy con lại b·ất t·ỉnh thì đặc biệt với 2 vợ chồng này đều hơi có bóng ma trong lòng.
-Mẹ tiểu Hạ đâu, mau mau ra đón thằng bé giúp ta.
Lâm lão vừa gọi vọng vào trong nhà, ngay lập tức thấy Liễu thị tất bật chạy ra ngoài. Thấy lão lưng cõng Dương Hạ đang b·ất t·ỉnh, 3 hồn 7 vía của bà như bay lên mây, vội vàng chạy tới run run đỡ lấy Dương Hạ, miệng lắp bắp không nói thành lời. Thấy vậy Lâm lão cũng quýnh lên nói ngay:
-Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ là đứa nhỏ này thoát lực nên mệt quá ngủ th·iếp đi thôi, sáng mai tỉnh dậy không có chuyện gì cả, 2 vợ chồng cứ yên tâm.
Nghe được lời cam đoan của lão, Liễu thị cũng bình tĩnh lại một chút, chỉ là sự lo lắng trong lòng không hề giảm bớt chút nào, ánh mắt chứa đầy tình cảm không chút nào rời con mình.
Sau khi cho Dương Hạ nằm lên giường cẩn thận, đúng lúc Dương Nhất cũng trở về nhà sau ngày đi săn, tay còn xách theo 3 con thỏ rừng đã được làm sạch lông và nội tạng. Lâm lão cũng vội giải thích tường tận sự việc hôm nay cho cả hai vợ chồng 1 lượt, tránh cho họ lo lắng nhiều.
Dù được lão hết mực giải thích và bảo đảm, Dương Nhất và Liễu thị không còn lo chuyện hắn không tỉnh lại nữa, mà chuyển qua lo về chuyện khai linh của hắn.
-Vậy là theo lời ngài nói, tiểu Hạ nhà ta khai linh rất thành công, tỉ lệ lớn là có tư chất trở thành đại linh sư rồi?
-Haha đúng vậy, cái này phải chúc mừng hai vợ chồng ngươi, đứa nhỏ này thật sự vượt qua đại nạn tất có hậu phúc, hai người suy tính để nó đi tới thành Bắc Bình theo học đi thôi, không thể để phí hoài tư chất hiếm có của cái thôn này được.
Suốt cả tối, lần đầu thấy sự vui mừng hiện lên trên khuôn mặt của cha mẹ Dương Hạ. Dương Nhất thì thấy tự hào và vui thay cho con trai của mình, chỉ là trong nụ cười của Liễu thị còn chất chứa tâm sự khó nói. Có lẽ tâm sự này, người làm mẹ mới lí giải được, không ai muốn xa người con mình mang nặng đẻ đau để nó đi xa cả.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!