Không biết có phải là do nụ hôn kia vốn có tác dụng vỗ về, hoặc có thể là nhờ cái ôm, sự gần gũi về da thịt dần dần xoa dịu hai linh hồn đang bất an lo lắng. Trần Phóng cũng được dỗ dành bởi Từ Ngộ, bỏ mảnh thủy tinh trong tay ra.
Dù rằng anh vẫn chưa biết phải tin tưởng lời hứa hẹn của cô như thế nào.
Từ Ngộ ngồi quỳ trên ghế sofa, cẩn thận rửa sạch vết thương trong lòng bàn tay cho Trần Phóng, sau đó bôi thuốc mỡ lên.
“Có đau không?” Cô thổi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Luồng gió êm dịu thổi qua vết thương dữ tợn, Trần Phóng suýt chút nữa lại chìm đắm vào trong giọng nói dịu dàng của cô.
Anh mím môi, toan rút tay về, nhưng chưa kịp cử động thì Từ Ngộ đã cúi đầu hôn vào lòng bàn tay anh trước rồi.
Xúc cảm mềm mại khiến toàn thân anh run lên.
“Đừng làm tổn thương bản thân mình.” Từ Ngộ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh.
“…”
Trần Phóng mím môi, mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
Nhìn dáng vẻ của anh, Từ Ngộ lẳng lặng thở dài, siết chặt những ngón tay đang nắm lấy cổ tay anh.
“Trần Phóng.” Cô dịch người đến gần. “Em thật sự thích anh, em không gạt anh.”
Biết anh bất an và nhạy cảm, thế nên Từ Ngộ muốn xác nhận lại với anh thêm một lần nữa.
“Tuy rằng rất ích kỷ, nhưng em vẫn muốn hỏi anh.”
“Anh đừng đẩy em ra có được không… Hãy để em được ở bên anh nhé?”
Giọng điệu hèn mọn đến nỗi gần như là van xin.
Cô hy vọng rằng Trần Phóng sẽ cho cô một cơ hội, để chuộc lại những lỗi lầm mà cô đã gây ra.
Trần Phóng vẫn không trả lời, chỉ hơi giật giật môi.
Từ Ngộ không hỏi thêm nữa mà vòng tay ôm lấy eo anh, lòng bàn tay áp lên tấm lưng vững chãi của Trần Phóng.
Đối với Từ Ngộ, anh căn bản không có sức lực chống đỡ hay phản kháng, dẫu đã biết chân tướng tại sao cô tiếp cận mình, anh gần như cũng có thể tha thứ cho cô một cách đơn giản như vậy.
_________
Theo quần áo ngày một mỏng đi, ngày thi đại học cũng chính thức bước vào thời khắc đếm ngược.
Trần Phóng cuối cùng cũng trở lại trường học – bởi vì ngày nào Từ Ngộ cũng bám chặt lấy anh nửa bước không rời.
Sáng sớm, cô đợi ở cửa nhà cùng anh đến trường, tan học lại đi theo phía sau anh cùng nhau trở về. Với chuyện này, Trần Phóng không biết phải làm sao, hơn đó nữa là vì câu nói mà ngày nào cô cũng nói: “Em thích anh, Trần Phóng.”
Anh hoàn toàn không thể chống lại được, trái tim lạnh lùng chai đá cũng dần dần bắt đầu tan chảy trong mùa đông.
“Trần Phóng, đợi em với.”
Lại là một đêm khác sau tiết tự học buổi tối, Từ Ngộ chạy chậm đuổi theo chàng trai cao gầy trước mặt – anh càng bước càng nhanh.
“Anh ăn chưa? Bọn mình đi ăn nhé?”
“Không ăn.”
“Nhưng em đói quá…”
“…”
“Dạ dày cũng đau quá chừng.”
Trần Phóng đột ngột dừng bước, xoay người lại nói: “Đói thì tự mình đi ăn đi, ngày nào cũng bám theo tôi làm gì!”
“…” Từ Ngộ mở to mắt nhìn anh. “Anh không ăn sao? Vậy em đây cũng không ăn.”
Trần Phóng hoàn toàn bất lực.
Bà chủ tiệm thức ăn nhanh Thành Minh có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi khách trẻ tuổi cuối cùng của tối nay – đã rất lâu hai người họ không đến đây ăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!