Từ Ngộ không biết tội cưỡng hiếp bất thành có phải ngồi tù hay không, nhưng cô muốn đám con trai kia phải trả giá thật đắt.
Bọn họ suýt chút nữa đã hủy hoại một cô gái.
Chỉ đáng tiếc là cái đám côn đồ trông ngang ngược hách dịch kia sau khi nghe tiếng còi xe cảnh sát đều bỏ chạy tan tác hết cả.
Từ Ngộ chỉ có thể đưa Ngô Âm đi cùng đến đồn cảnh sát để làm biên bản, còn Trần Phóng thì được cảnh sát đưa đến bệnh viện để xử lý vết thương.
Trùng hợp làm sao, vị cảnh sát thụ lý vụ án cũng chính là người phụ trách vụ Từ Ngộ bị tấn công khi trước, lúc nhìn thấy Từ Ngộ ông ấy còn có chút ngạc nhiên.
Từ Ngộ nói với ông ấy những thông tin mình biết, sau đó hỏi ông: “Chú ơi, chú có bắt được bọn chúng không ạ?”
Trước câu hỏi cực kỳ chân thành của cô bé, vị cảnh sát dày dặn kinh nghiệm vậy mà lại thoáng im lặng.
Có lẽ đến tận khi về hưu, ông vẫn sẽ nhớ kỹ, năm đó có một cô bé từng mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với ông một câu như thế này: “Đừng để có thêm nhiều cô gái bị tổn thương nữa, những kẻ lấy việc hủy hoại cuộc sống của người khác làm thú vui này, bọn chúng chắc hẳn sẽ phải trả giá thật đắt cho hành động của bản thân.”
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Ngô Âm cởi áo khoác của Từ Ngộ ra rồi trả lại cho cô, ánh mắt dừng trên người Trần Phóng một chút rồi dời đi.
“Cảm ơn các cậu.”
Lần này là nói với hai người bọn họ.
Điều Ngô Âm không nói ra đó chính là, giây phút khi Từ Ngộ bước vào trong tiệm game cùng với vô số ánh sáng, dường như cô ta đã hiểu ra được tại sao Trần Phóng lại bị một cô gái như thế thu hút.
Đó là sự thiện lương và dũng cảm mà cô ta không có được.
Từ Ngộ đang kiểm tra vết thương của Trần Phóng, nghe vậy thì hơi khựng lại, nhìn về phía Ngô Âm: “Không có gì đâu, cậu cứ mặc nó trước đi, ngày mai lên trường trả lại cho tôi cũng được.”
Trần Phóng bên cạnh lẳng lặng cởi áo khoác của mình choàng lên người Từ Ngộ.
Ngô Âm lúng ta lúng túng nhìn cô: “Ngày mai tôi…”
“Hả?” Giọng điệu Từ Ngộ nhẹ nhàng. “Sao thế? Cậu quên rằng chúng ta chỉ có một ngày nghỉ thôi sao? Cậu học lớp mấy, ngày mai tôi đến tìm cậu lấy áo.”
“Được rồi, Ngô Âm.” Trước khi đi, Từ Ngộ gọi. “Sắp thi cử rồi, nếu có chỗ nào cậu không hiểu thì có thể đến hỏi tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu.”
“…”
Ánh chiều tà lóa lên, suýt chút nữa khiến Ngô Âm lại rơi nước mắt.
__________
Vừa bước vào nhà, Từ Ngộ đã đến cởi quần áo của Trần Phóng. Anh mặc một chiếc áo phông chui đầu, Từ Ngộ cởi nó từ dưới lên. Trần Phóng giật mình bởi hành động đột ngột của cô, lảo đảo lùi lại mấy bước, dựa người vào bức tường trắng sau lưng.
“…!”
“Cho em xem!” Từ Ngộ kéo cổ tay anh.
“… Xem cái gì chứ.”
“Vết thương của anh đó!” Cô cau mày lại.
“Chẳng có gì hay ho mà xem cả.” Sau khi nhận thức được, anh nhỏ giọng nói một câu.
Từ Ngộ chẳng thèm nhắc lại nữa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“…”
Đôi mắt hồ ly trầm lặng và nghiêm túc, Trần Phóng bị cô nhìn đến chột dạ, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Cái đám trường nghề kia như thể có thâm thù đại hận gì với Trần Phóng vậy, trên ngực, lưng và bụng của anh toàn là những vết thương xanh tím. Từ Ngộ nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm nhẹ một cái, cơ bắp anh cũng theo đó mà co rút lại.
“…”
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, Trần Phóng thấp thỏm dịch người đi: “Không sao đâu, đừng xem.”
Từ Ngộ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt hoe đỏ: “Trần Phóng…”
“… Không có cảm giác gì hết.” Anh bỏ áo xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!