Hoắc Cảnh Hành nhìn vật nhỏ trước mắt, độ phù hợp của bọn họ hẳn là rất
cao. Nếu không thì trong hiện thực, tầm mắt hắn cũng chẳng tự động dõi
theo cậu, dù sao sức hấp dẫn của dẫn đường đối với lính gác khiến hắn
muốn đem vật nhỏ vừa thơm vừa ngọt này nhốt bên người.
Hôm qua ở
sân sau Tưởng gia, cũng là lượng tử thú của hắn luyến tiếc đuổi người
đi, hắn lại nhất thời thất thần mới để đối phương có cơ hội trèo lên.
Hiện tại ở trong trò chơi giả thuyết, lính gác dẫn đường cũng không khác gì
người thường, mùi hương khiến người khác đắm đuối kia cũng đã biến mất,
chẳng qua người này vẫn lóa mắt như vậy.
Vui tươi hớn hở, cũng ngốc hề hề.
Cũng chính vì vậy mà ngày đó hắn mới để cậu chạm vào lượng tử thú.
Lấy tử chủ của hắn, không có khả năng bị quan hệ lính gác dẫn đường ảnh hưởng.
Cho dù là tiểu bối bằng tuổi Đàm Thu, như Tưởng Thiếu, nhìn thấy hắn cũng
không tự tại như vậy. CŨng chỉ có Đàm Thu, nhìn như nghiêm túc nhưng
thực ra chẳng sợ hãi tí nào.
"Cậu tên Đàm Thu đúng không?" Hoắc Cảnh Hành nhớ rõ, mấy người nói xấu nhắc đến tên này.
Đàm Thu gật gật đầu.
"Vì sao lại có tên này." Ở Đàm gia, lính gác đều lấy tên đệm là Ngọc, dẫn đường lấy Tử, nếu như vậy phải là Đàm Tử Thu!
Đại yêu bọn cậu đều như vậy, cậu không cần theo họ cha hay họ mẹ, bản thân
tự chọn tên là được. Lẽ ra việc này không vội lắm, nhưng vận may của cậu 'tốt', chưa nở ra đã có nhũ danh, tiểu yêu trứng, còn suýt nữa bị gọi
là xú mao trứng, để thoát khỏi mấy cái tên này, cậu sớm tự gọi mình Đàm
Thu.
Sau này lại thường xuyên bị kêu Đàm Thu Thu, mà người khởi đầu cũng chính là người đặt nhũ danh cho cậu, Thần khí cha nuôi.
Vì thế cậu lại đuổi theo đối phương mổ, chạy qua chạy lại vài đỉnh núi nhưng vẫn vô dụng!
Có một số Thần khí, da dày, không có dây thần kinh xấu hổ!
Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Đàm Thu lại muốn vùng dậy, đại nghịch bất đạo.
Cho nên không thể nhắc, không thể nhắc, không thể nhắc, anh không nhắc
thì tôi không biết......
Hoắc Cảnh Hành ngẫm lại cũng thấy vậy,
tên đều là do người lớn đặt, cậu lại ngốc ngốc, không biết cũng là bình
thường. Chẳng qua hắn cảm thấy Đàm gia là cố ý, thoạt nhìn vật nhỏ này
không phải cái gì cũng không biết, không hoàn toàn giống một đứa ngốc
lắm. Nếu dạy dỗ cẩn thận thì hiện tại cũng được bình thường hơn.
Mà Đàm Thu cũng nhìn hắn, cảm thấy người này cùng tối qua không giống lắm.
Đêm qua Hoắc Cảnh Hành thanh lãnh cấm dục, hôm nay có thể là do không có
người ngoài, lại đang rảnh rỗi nên cả người trở nên ôn nhu rất nhiều.
Lại thêm một thân cổ phục phụ trợ nên càng tuấn tú, nhẹ nhàng.
Tóm lại lịch sự văn nhã, nhìn qua rất tốt tính.
Đàm Thu vốn không phải người an phận, ỷ vào bản thân 'ngốc', tròng mắt đảo đảo, không biết đánh chủ ý gì.
Nề hà Hoắc Cảnh Hành không biết, chỉ thấy một đôi mắt đổi tới đổi lui, còn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt toàn là.....thèm nhỏ dãi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!