Đàm Thu nói xong mới nhận ra lời này còn có nghĩa khác, nhưng cũng chẳng sao, cậu không xấu hổ nghĩ, dù sao cậu ngốc, cậu đơn thuần.
Ai bảo người khác toàn suy nghĩ mấy thứ đâu đâu không à.
Tỷ như Tưởng Chiêu nà.
Đàm Thu trong lòng vô lý đem người ta xem thường một trận, sau đó mới giải thích: "Thật thơm, ngửi xong liền thấy buồn ngủ."
Nói thật thì hương vị này rất nồng, khiến người ta nghĩ trước mặt cậu chính là một cây ngô đồng, muốn trèo lên đánh một giấc. Hoắc Cảnh Hành giấu
lá cây trên người sao, hay vốn là ôm cây lăn lộn.......Nhìn không giống
lắm a!
Nhưng cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai có thể ngờ người này lại trông chừng một cái cây cho nhà người khác.
Tưởng Chiêu: "......"
Anh sai rồi, anh không nên suy nghĩ nhiều.
Hoắc Cảnh Hành thầm nghĩ trách không được cậu lại trèo lên cây ngủ, hắn
không biết phượng tê ngô đồng là cái gì, chỉ cảm thấy đây là do độ phù
hợp của hai người cao, mà Đàm Thu thì không hiểu những thứ này nên mới
bảo thấy buồn ngủ.
Cũng đã có tiền lệ, dẫn đường vì có lính gác ở cạnh nên an tâm, buồn ngủ.
Lúc này, Tưởng Thiếu cũng đã tới, "Hoắc, Hoắc, Hoắc đại ca."
Đàm Thu một lời khó nói nhìn về phía tiểu đệ, "Thì ra anh họ Hoắc Hoắc Hoắc?"
Tưởng Thiếu: "......"
Tưởng Chiêu quả thực không đành lòng nhìn bị dạng khúm núm của em trai nhà
mình, anh thề Hoắc Cảnh Hành chưa bao giờ đánh hay mắng thằng nhóc này,
thậm chí là cả em trai người khác........ Tóm lại anh cũng không hiểu
sao cậu ta lại sợ người ta.
Lại nhìn Đàm Thu 'ngốc nghếch' đứng cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, đứng cực kỳ gần, đâu có bị cái khuôn mặt lạnh kia ảnh hưởng.
Còn đang nói thầm, "Anh tới mời tôi ăn ngon sao?"
Quả nhiên là khờ thật, giả ngốc không có lá gan này.
Tưởng Thiếu vừa lại gần nghe vậy sắp khóc, Đàm ca ngài đừng khiêu chiến cái
gì, muốn ăn ngon thì cậu đây này, cái gì cậu cũng mời........ Tránh xa
Hoắc đại ca chút được không.
"Đàm, Đàm ca." Tưởng Thiếu nói còn lắp, "Tôi mang cậu đi ăn điểm tâm."
Hoắc Cảnh Hành lập tức ngước mắt nhìn cậu ta, Tưởng Thiếu: "......"
Đàm ca tôi không giúp được cậu.
"Cậu sợ cái gì." Đàm Thu không nhìn nổi, "Anh ta là quỷ à, hay anh ta cắn
được cậu?" Tiểu đệ của cậu sao có thể khúm núm như vậy.
Tưởng Thiếu: "......"
Cậu tức khắc nhớ tới sức chiến đấu của Đàm ca, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, không biết nên đồng tình ai.
Nếu Đàm ca cùng Hoắc đại ca đánh nhau, cũng không biết ai thắng!
Lúc trước cậu ta còn nói đùa, Hoắc đại ca không thích dẫn đường mảnh mai,
Đàm ca như vây lại vô cùng thích hợp. Nhưng nếu muốn hai người này thật
sự ở cùng một chỗ, cậu ta cũng không đành lòng để Đàm Thu leo lên tòa
băng sơn này. Không đề cập đến độ khó khăn, cậu ta không tưởng tượng nổi cảnh Hoắc Cảnh Hành đem Đàm Thu đặt trong lòng bàn tay sủng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!