Đàm Thu còn không biết sắp bị lật tẩy. Tuy trước mặt còn hai người nên
cậu không thể trèo lên cây được nhưng chỉ dựa vào thôi cũng khá thoải
mái rồi.
Hơn nữa, đợi một lát nữa xin xỏ cũng có khả năng lên ngủ một lát nha!
Tuy Hoắc Cảnh Hành lúc trước cự tuyệt cái người kia, nhưng cậu cũng đã dựa vào rồi mà đối phương cũng không nói gì.
Còn, đây là cây nhà Tưởng gia, chỉ cần Tưởng Thiếu đồng ý thì Hoắc Cảnh Hành cũng chẳng nói được gì.
Hơn nữa......
Đàm Thu cảm thấy cậu có thể cậy ngốc rồi lăn lộn khóc nháo cũng không phải không thể.
Từ trước tới giờ cậu cũng chẳng cần mặt mũi.
Nếu không cũng chẳng giả làm kẻ ngốc!
Đầu bếp Tưởng gia phải dùng một số tiền lớn mới thuê được, số lượng cũng
không chỉ có một, một hương vị, đặc trưng của món ăn đều có đầu bếp phụ
trách riêng, bởi vì Tưởng phu nhân thích ăn uống.
Nhưng gần đây
cha mẹ Tưởng Thiếu ra ngoài du lịch, mấy đầu bếp trở nên cực kỳ nhàn
rỗi. Hôm nay đột nhiên lại có đất dụng võ.......
Đàm Thu thích ăn thích uống, ỷ vào có thể miễn cưỡng điều khiển linh lực của thế giới
này để giúp tiêu hóa thức ăn, cho nên cậu thích ăn gì thì ăn nấy, không
để ý số lượng.
Nhưng hôm nay cậu mới chỉ ăn được hai miếng bánh đã bị cản lại, "Ăn quá nhiều thì không ăn được bữa tối."
Đàm Thu vẫn còn thòm thèm, phải biết bánh bên ngoài không thể sánh với bánh Tưởng gia làm, Đàm gia còn chẳng bao giờ làm mấy cái này.
"Muốn
ăn thì bảo tôi, tôi mua cho cậu, mỗi lần ăn quá nhiều đồ ngọt thì không
tốt." Hoắc Cảnh Hành ra hiệu với Tưởng Thiếu bảo cậu ta ra lệnh cho
người máy đem đồ dọn đi.
Còn Đàm Thu, hắn hiểu cậu thích ăn mấy
thứ này nhưng cũng không thể không tiết chế. Tuy hiện tại hắn nghi ngờ
người này đang giả ngốc, nhưng đó cũng là do Đàm gia ép buộc, không phải muốn lừa hắn cho nên Hoắc Cảnh Hành cũng không có ác cảm gì.
Mà hiện tại vẫn chưa xác định được, nếu do hắn hiểu lầm......
Cho nên trước khi xác định được, Hoắc Cảnh Hành vẫn duy trì thái độ vốn có, chiếu cố cậu em trai đáng yêu này.
Mua cho đối phương ít điểm tâm ngọt cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Tưởng Thiếu ngồi kia coi như bị mù, Hoắc đại ca, anh có biết hàng này là cái
dạ dày vương không, hơn nữa cũng không ngốc, ăn no tự biết ngừng, không
cần anh lo.
Lại còn tặng người ta điểm tâm nhỏ, anh không sợ sẽ
trở thành Tưởng Thiếu thứ hai, suốt ngày phải đội nồi, còn đến mức phải
'mua' đồ ngủ cho người ta sao?
Hoắc Cảnh Hành nghĩ thầm, thấy
chưa, lại là cái ánh mắt đồng tình đáng chết này, cho nên hắn càng nghi
ngờ, hai đứa nhóc này nhất định đang gạt hắn cái gì.
Không nói những thứ khác, Đàm Thu khá ngoan ngoãn, không cho ăn sẽ không ăn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!