Đàm Thu cáo trạng xong, ba người Lực ca đều sợ ngây người. Người này còn không biết xấu hổ khóc lóc kể lể à, người bị đánh là bọn hắn cơ mà!
Nhưng mà nếu cậu ta đã mạnh như vậy thì cái người vừa tới này.......
Má, rốt cuộc cái phó bản này có bao nhiêu đại nhân vật!
Hoắc Cảnh Hành lạnh mặt liếc qua bọn họ, ba người lập tức rụt thành một đống không dám động, thậm chí còn không dám đứng dậy.
"Sao lại thế!" Hoắc Cảnh Hành hỏi.
Đàm Thu chớp chớp mắt, "Tôi ngốc thế này nói không rõ, để Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong nói đi, bọn họ chắc chắn nói rõ ràng."
Ba người Lực ca: "Ha ha!"
Ba người còn lại cũng câm nín, lúc nãy trào phúng ngọn lửa của người ta
không phải vẫn còn rất nhanh nhạy sao? Còn bật người ta sắp khóc đến nơi kia kìa!
Bọn họ không khỏi nghĩ tới một câu, có lính gác, dẫn
đường đến nắp chai cũng không mở được; lính gác đi rồi, dẫn đường tự
mình khiêng túi gạo lên tầng mười.
Đừng nói bọn họ, ngay cả La
Tiểu Phong cũng chưa tình thấy cái trường hợp này, còn đang ngơ ngác.
Vẫn là Tưởng Thiếu đã từng trải nghiệm qua, trước hết lên tiếng.
Hoắc Cảnh Hành liếc cậu ta một cái, lại liếc La Tiểu Phong bên cạnh, lại nhớ đến cái câu 5 phút kia, lập tức hiểu rõ. Tính toán thời gian, vừa đúng
là 5 phút...... Hẳn là lúc ấy Tưởng Thiếu gọi Đàm Thu để tổ đội, hoặc là đã sớm tổ đội xong, chỉ nhắc nhở thời gian tới.
Hoắc Cảnh Hành
cảm thấy hẳn là vế trước, dù sao Đàm Thu cũng bảo Tưởng Thiếu gọi La
Tiểu Phong, hẳn là bảo cậu ta đi gọi La Tiểu Phong tổ đội. Mà Tưởng
Thiếu đi tìm La Tiểu Phong cũng không phải để đấu võ mồm, mà là gọi đối
phương đi cùng.
Hoắc tổng vừa đoán tuy chưa chính xác hoàn toàn, nhưng về cơ bản thì không sai.
Hoắc Cảnh Hành nhìn thoáng qua Đàm Thu đang giả vờ ăn vạ, cuối cùng cũng
hiểu rõ tại sao Tưởng Thiếu, La Tiểu Phong vì sao lại tôn sùng Đàm Thu
như vậy. Phỏng chừng, hai người người này đầu óc không đủ dùng, sức mạnh cũng không đủ cao, cho nên phải dựa vào Đàm Thu để giữ mạng.
Mà lúc này, Tưởng Thiếu cũng nói chuyện vừa rồi, cũng cẩn thận hỏi: "Hoắc đại ca, đây là phó bản thứ mấy của anh?"
"Thứ hai." Hoắc Cảnh Hành nói: "Mới xong phó bản đầu tiên, vừa ra ngoài nhìn được thời gian, giờ là lần thứ hai."
Đàm Thu: "......"
À, chả trách, rõ ràng đang nói chuyện rất vui vẻ, tự nhiên lại đi nhìn
quang não, thì ra là mới ra khỏi trò chơi...... Như vậy thì chuyện biến
sắc cũng có thể hiểu, mà biểu hiện của hắn cũng khá bình tĩnh, người
khác đều nhảy cẫng lên.
Cậu không biết Hoắc Cảnh Hành cũng đang
khen diễn xuất của cậu, dù sao nếu không phải cũng bị kéo vào trò chơi
này, hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng ở trước mặt hắn, Đàm Thu có thể lẳng lặng bàn chuyện về trò chơi với Tưởng Thiếu, thậm chí hắn cũng không
nhìn ra được gì.
Quả nhiên không hổ là giả ngu nhiều năm.
Chẳng qua đây là chuyện của bọn họ, còn ba người kia......
Hoắc Cảnh Hành nhíu mày: "Đều liên quan đến chuyện sinh tử, mấy người còn quan tâm mấy chuyện sắc dục này?"
"Không, không, không có." Hắn còn chưa nói xong, Lực ca đã vội kêu oan, "Bọn
tôi cũng có lý do riêng, bọn tôi cũng muốn cho nhiều người sống sót."
La Tiểu Phong 'à' một cái, "Đúng vậy, để người ta ngủ với anh như vậy đã là cứu mạng họ rồi."
"Không, không đúng." Lực ca cùng tiểu đệ vội vàng nói: "Bọn tôi chỉ nói, chứ
không làm gì cả, thật sự, nếu không tin, đến lúc ra ngoài rồi mấy người
có thể tìm người hỏi, bọn tôi hai lần trước cũng như vậy....."
"Không, mấy người không biết trò chơi này khó thế nào, không chỉ có quỷ quái,
lòng người cũng khó đề phòng, thậm chí còn có người giấu manh mối."
Điểm này Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong hiểu, dù sao, phó bản trước, bọn họ
còn bị người ta cướp 'đạo cụ qua cửa' cơ mà. Tuy rằng cuối cùng đối
phương thông minh quá bị thông minh phản, nhưng sự tình thì đúng là vậy.
"Hơn nữa, nhiều người thì lực lượng cũng lớn hơn. Bọn tôi cũng sẽ giám sát,
nếu cảm thấy trong đội ngũ có mấy loại người thích âm thầm làm việc xấu
sau lưng thì sẽ đe dọa để mượn sức bọn họ, làm bọn họ nghe lời..... Mọi
người đi thu thập manh mối sau đó cùng nhau qua cửa...... Tuy bọn tôi có tư tâm muốn điểm sinh tồn cao hơn nhưng cũng không có ý khác, thật sự!"
Tưởng Thiếu nói: "Mấy người làm sao để xác định trong đội ngũ không có người sẽ đẩy người khác đi chịu chết thay."
"Ai mà biết!" Lực ca nói: "Chỉ có thể cẩn thận thôi. Bọn tôi cũng chỉ muốn
sống, thuận tiện giúp vài người. Đương nhiên, bọn tôi cũng không phải
thánh nhân, nếu tới lúc quan trọng, sẽ ưu tiên bản thân trước."
Một người khác bổ sung thêm, "Nhưng cái việc hại người thì bọn tôi chắc
chắn không làm, nhiều nhất chỉ là không mạo hiểm cứu người thôi. Mà nói
thật thì bọn tôi cũng không đủ sức để cứu, nếu không, mọi người sẽ cùng
chết."
"Nếu như vậy thì ba người này cũng còn được." Tưởng Thiếu nhỏ giọng nói: "Cũng không biết có phải giả vờ hay không.". Ngôn Tình Sắc
La Tiểu Phong cũng nói: "Nhìn không giống người tốt, trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, khá giống cái đội của Mạnh ca kia."
"Giả, là giả." Ba người lập tức xé mấy hình xăm trên tay xuống, "Bọn tôi cố ý dán, như vậy sẽ dễ dàng chấn trụ người khác hơn, hơn nữa thi thoảng
cũng sẽ gặp phải những đội khác, hung dữ chút cũng tốt hơn."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!