Sau khi biết đây là phó bản cấp A, bọn họ cũng hiểu được vì sao thái độ
của NPC khác thường. Diễn đàn rất ít khi nhắc đến phó bản cấp A, thậm
chí là không có.
Bốn người Lực ca không hề biết chút thông tin
nào liên quan đến phó bản cấp A, lúc này chỉ mong Tưởng Thiếu nói thêm
vài câu. Thậm chí cảm thấy bốn người kia lợi hại như vậy, bảo bọn họ nộp manh mối cho cũng được, chỉ mong ôm đùi thông quan.
Bọn họ lập tức tỏ thái độ, chỉ mong đám người Đàm Thu cứu họ một mạng.
"Hơn nữa, tuy chưa ra tay nhưng ba vị lính gác hẳn là cũng rất lợi hại." Hâm mộ a, ba người bọn họ thậm chí còn không đánh lại dẫn đường của đội
ngũ, vậy thì càng đừng nghĩ đến việc đánh nhau với lính gác. Dù sao
trong đội ngũ, ai cũng có thể đánh trừ dẫn đường.
La Tiểu Phong cùng Tưởng Thiếu càng nghe càng xấu hổ, hai người bọn họ không thể đánh, thật đấy, bọn họ chỉ tới ôm đùi thôi.
Mà nhiều người như vậy, Đàm ca có thể cứu hết không?
Hai người bọn họ đang muốn nhìn Đàm Thu trưng cầu ý kiến, nhưng lại nhớ tới Hoắc Cảnh Hành cũng ở đây, Đàm ca vẫn đang giả ngốc........
Huhu, khó quá!
Đàm Thu trừng mắt nhìn hai người, đành phải nói, "Hoắc đại ca, người ta mệt!"
"Mọi người ngồi trước đã." Hoắc Cảnh Hành thuận thế ngồi xuống cạnh Đàm Thu, tiếp tục nói: "Trước tiên tự giới thiệu đã, tóm lại để qua phó bản này, mọi người vẫn phải hợp tác chút."
Những người khác cũng không có ý kiến gì, mà quả thật bọn họ ồn ào nữa ngày mà cái tên cũng không
biết. Qua lần giới thiệu này, đám Lực ca đã biết tên nhóm Đàm Thu, bên
Đàm Thu cũng biết thêm được tên của hai tiểu đệ nhó Lực ca, còn cả hai
newbie, một người họ Nhan, một người họ Lưu.
"Vậy giờ phải làm
sao!" Nhóm Lực ca còn gấp hơn hai newbie, dù sao newbie vẫn chưa biết
nhiều, cũng không biết nơi này đáng sợ biết nhường nào.
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong nghe xong trực giác nhìn về Đàm Thu, sau đó lại chuyển hướng sang Hoắc Cảnh Hành.
Hoắc Cảnh Hành: "......"
Dựa vào hai người này cũng đủ bại lộ, thế mà vẫn còn giả vờ được?
"Hoắc đại ca." Đàm Thu lại mở miệng, "Người ta đói."
Hoắc Cảnh Hành: "......"
Những người khác: "......"
Đám người Lực ca đến rắm cũng không dám thả, tuy lúc trước Đàm Thu bảo
không mang theo đồ ăn vào, bọn họ còn cười nhạo. Nhưng đó là lúc trước,
sau khi bị ăn đòn rồi thì nữa chứ cũng không dám nói...
Mà người
nào đó vẫn cứ chớp mắt bán manh, "Chủ nhân nơi này nếu đã chịu thu lưu
chúng ta, hẳn là người tốt nhỉ. Vậy hắn hẳn là cũng sẽ không keo kiệt
chuẩn bị bữa tối cho chúng ta phải không!"
Mọi người: "......"
Tưởng Thiếu cảm thấy lời này của Đàm ca có chút vấn đề, người ta có lòng tốt
cho mọi người ở tạm, giờ cậu còn đòi thêm bữa tối, không cho thì đó là
keo kiệt? Đạo lý gì đây? Nhưng nghĩ lại, đối tượng bị ăn vạ có khả năng
không phải người, mà là quỷ quái luôn rình rập mạng họ, ừm, lời lẽ như
vậy là đúng.
Bốn người Lực ca chỉ cảm thấy ảo ma Canada quá,
nhưng trò chơi quả thật sẽ cung cấp đồ ăn, bọn họ đành nói: "Đi phòng
bếp xem, hẳn là có."
Lúc nói chuyện, liền thấy một dàn hầu gái
bước ra, trên tay đều bê đồ ăn bày xuống mặt bàn. Mà quản gia một lần
nữa xuất hiện, "Chư vị khách quý, bữa tối đã sẵn sàng, thỉnh các vị ngồi vào vị trí!"
Đàm Thu vui sướng chạy qua, phát hiện đồ ăn vô cùng phong phú. Có thể nói, trải qua mấy bữa ăn trong trò chơi thì bữa tối
này quả thật tốt nhất.
Hơn nữa......
"Nhìn quen quen." Cậu nói: "Cũng không biết hương vị có giống nhà hàng kia không."
Nhà hàng trong lời Đàm Thu tất nhiên chính là nhà hàng mà Tưởng Thiếu đã
từng mời Đàm Thu đi, còn gặp phải La Tiểu Phong. Đồ ăn lần này như phục
chế lần trước vậy, ngay cả lần trước bọn họ gọi món gì cũng giống như
đúc.
"Tôi nếm thử." Đàm Thu gắp một miếng thịt cá, vừa vào miệng đã nhận ra.
"Chính là mùi vị này."
Hoắc Cảnh Hành cùng Tưởng Thiếu, La Tiểu Phong tất nhiên cũng nhận ra, không khỏi sửng sốt. Đám Lực ca lại không biết, chỉ nói: "Khả năng gần đây
trò chơi khá quan tâm đến vấn đề ăn uống. Trước khi vào có hai loại túi
vật phẩm mới, cũng không tốn bao nhiêu điểm, còn định nhìn xem có đạo cụ tốt nào không, ai ngờ......"
"Tất cả đều là túi đồ ăn." La Nhiễm Hoa nói: "Còn có một cái là lẩu, 100 điểm 3 suất."
Cái này thật ra Đàm Thu không biết, dù sao cậu cũng chẳng cần đạo cụ gì,
hơn nữa lấy ánh mắt của cậu thì cũng chẳng nhìn nổi món nào, cho nên
trước giờ cậu cũng không để ý lắm. Hiện giờ mở cửa hàng hệ thống thì
thấy cũng có một túi vật phẩm, 100 điểm, bên trong cũng là đồ ăn, còn có cả sườn heo chua ngọt mà cậu chưa được ăn."
"Cuối cùng trò chơi cũng có vài món hữu ích." Cậu nhỏ giọng cảm khái.
Hoắc Cảnh Hành: "......"
Hoắc Cảnh Hành co rút khóe miệng, "Cậu định mua à?"
"Nếu có cơ hội!" Đàm Thu nói, lại bổ sung: "Hoắc đại ca, anh yên tâm, tôi có rất nhiều điểm đó, mua được tận mấy phần sườn heo chua ngọt liền."
Hoắc Cảnh Hành: "......"
Hắn thật sự sợ người này giả ngu quá trớn, tự chơi chết chính mình, dù sao nơi này cũng quá nguy hiểm.
Hắn nhìn thoáng qua Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong, cảm thấy yên tâm hơn
chút. Hai người này nghe xong không có phản ứng gì, thuyết minh hành
động này của Đàm Thu không phải nhất thời nghịch ngợm, hẳn là trước đây
cậu cũng đã nói vậy.
Đồ ăn trên bàn thơm phức, đặc biệt là phần
cá kia, còn có cả thịt kho tàu. Cho nên dù Đàm Thu tuy không ăn được
sườn heo chua ngọt, không uống được canh gà ác nhưng vẫn khá thỏa mãn.
Những người khác ăn đến căng bụng, cơ bản sau một bữa cơm, mọi người cũng
không khẩn trương như trước. Đặc biệt là Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong, cảm khái nói: "Tôi cứ nghĩ là đang ăn cơm ở ngoài hiện thực cơ."
Lực ca nói: "Bên ngoài ăn không ngon được như vậy, đồ ăn thượng hạng như này không hề rẻ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!