Sáng sớm hôm sau, quả thật theo như lời Đàm Thu, không thiếu một ai.
Tưởng Thiếu đốt nến cả đêm, cả phòng sáng trưng, quỷ quái căn bản bị áp
chế không ra ngoài được.
Ba người Lực ca sắc mặt không tốt lắm,
nghe bọn họ nói có vẻ là đã phải dùng đạo cụ trân quý nào đó, đau lòng.
Còn Lam Nhiễm Hoa mang theo hai newbie cũng còn sống.... Chẳng qua cả ba người đều vác một cặp mắt gấu trúc, nhìn là biết không ngủ được.
"Đêm qua có con quỷ hát tuồng, nó bắt bọn tôi nghe cả đêm, nghe xong còn
phải cho đánh giá......" Newbie Tiểu Nhan vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, "Nhưng tôi có hiểu gì đâu mà cho đánh giá, toàn bịa ra cả."
Lực ca nói: "Hẳn là do phòng mấy người có newbie nên quỷ quái không quá
nguy hiểm, bên tôi có người đi vệ sinh buổi tối, thấy trong gương có một con quỷ mặc hồng y, cực kỳ hung dữ."
"Cả đêm tôi không thể đi vệ sinh." Newbie tiểu Lưu nói.
Ngoài hắn còn có hai người cùng phòng cũng vậy, dù sao ba người đều bị con
quỷ hát tuồng kia nhìn chằm chằm, ai cũng không đi được.
"Ai, cái phó bản này không thể hiểu được mà. Các phó bản khác còn có thể nhìn
phong cách, bài trí, trang phục mà đoán niên đại. Sang cái phó bản này
thì hay rồi, biệt thự thì chẳng khác nào ở tinh tế, bên trong còn có rất nhiều đồ vật mới được phát minh cơ. Cơ mà cái lũ quỷ kia thì........
Con quỷ hồng y phòng bọn tôi mặc cổ trang, còn cái tên mặc nữ trang kia
lại mặc đồ thời dân quốc."
Hai người Tưởng Thiếu và La Tiểu Phong cả đêm không gặp quỷ cho nên không nói gì.
Nhưng hai người Đàm Thu lại gặp được vợ chồng quỷ. Lúc ấy, trong phòng bài
trí đám cưới chẳng biết lẫn lội mấy cái thời đại nào, còn về áo
cưới...... nữ cổ trang, nam Tây trang.
Mọi người ngồi lại nói
chuyện phiếm, nhưng kỳ thật trong lòng đều hoảng loạn. Ba người Lực ca
không có tự tin như hôm qua, thường thường nhìn sang mấy người nhóm Đàm
Thu.
Lam Nhiễm Hoa đương nhiên cũng vậy, chẳng qua ánh mắt cô lại tập trung trên người Hoắc Cảnh Hành.
Chuyện này cũng không khó lý giải, lấy bộ dáng của Hoắc Cảnh Hành, đứng đó
thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy đây là đại lão. Càng miễn bàn tới
thân phận ngoài hiện thực của hắn, đại tổng tài, con trai của Hoắc đại
tướng quân cùng Đại công chúa, mỗi một thân phận đều đủ hấp dẫn người
khác điên cuồng.
Hơn nữa, hắn vẫn là cấp trên của cấp trên của
cấp trên của cấp trên...... của cấp trên Lam Nhiễm Hoa...... Tóm lại là
người đứng đầu công ty mà cô thực tập.
Tất nhiên còn tính cả mấy cái nguyên tắc lính gác hấp dẫn dẫn đường gì đó nữa!
Lại nhìn hai newbie, tinh thần uể oải, bị dọa sở đến mức cơm sáng cũng ăn không xong.
Đặc biệt là nhìn đến tám cô hầu gái bày đồ ăn, bọn họ đều muốn hò hét, khỏi phiền, chúng tôi tự đi lấy...... Nhưng không ai dám.
Đợi bọn họ ăn xong, quản gia lại đi tới, không hề kiêng dè đánh giá bọn họ từ đầu đến chân, tựa hồ tiếc nuối thở dài.
Cái bộ dáng kia, chỉ kém không nói thẳng, sao bọn họ lại vẫn sống.
Đến cả mấy lễ nghi hôm qua cũng không thèm giả vờ nữa...... Đàm Thu thấy
tay hơi ngứa, "Nếu tôi đánh ông ta thì có bị trò chơi phạt tội ẩu đả NPC không nhỉ?"
Mọi người: "......"
Quản gia lại làm như
không nghe được, tiếp tục nói: "Chúc mừng các người sống sót qua đêm đầu tiên, chẳng qua, tối hôm sau sẽ không dễ dàng vậy."
Tưởng Thiếu nhỏ giọng nói: "Tôi cũng muốn đánh ông ta."
Đêm qua dễ chỗ nào hả?
Xem bọn họ đã thành cái dạng gì đây này, nửa đêm hành lang thành bách quỷ
dạ hành. Hôm nay còn khó hơn nữa, mấy người đang định dùng quỷ lấp đầy
biệt thự hả, sau đó dùng quỷ ép chết tụi này sao?
Cũng may ông ta đến sau khi mọi người đã ăn uống xong, nếu không chỉ sợ chỉ có mấy người Đàm Thu mới nuốt trôi cơm.
Quản gia vẫn làm như không nghe được, mìm cười tiêu chuẩn. Chỉ là cười quá
ghê người, Đàm Thu dám lấy đầu mình ra cược, nếu ở ngoài hiện thực, ông
ta không tìm nổi công tác.
Gia đình nào lại muốn một quản gia như vậy chứ, nếu có thì hẳn là muốn cái nhà thành lãnh cung.
Mấy người Lực ca trốn phía sau, rồi nhìn Đàm Thu.
Đàm Thu: "......"
Nhìn tôi làm giề? Người ta bị ngốc, người ta có biết làm gì đâu?
Cuối cùng vẫn là Hoắc Cảnh Hành hỏi: "Cảm ơn gia chủ đã thu lưu, không biết
có thể gặp chủ nhân tòa biệt thự này được không? Chúng tôi muốn gửi lời
cảm ơn!"
"Không cần." Quản gia nói: "Tiểu chủ nhân còn nhỏ, cần nghỉ ngơi một lát."
Đàm Thu ngáp một cái, "Vậy buổi trưa cũng được."
Quản gia vẫn lắc đầu.
Tưởng Thiếu nhịn không được, "Tiểu chủ nhân nhà ông một ngày phải ngủ bao nhiêu tiếng?"
"Khoảng 15-16 tiếng!" Quản gia nói.
Mẹ nó, người bình thường ai lại ngủ như vậy, ông nói ngược phải không? Hẳn là mỗi ngày thức 15-16 tiếng chứ? Nhưng bọn họ vẫn nhớ đây là chỗ nào,
nghĩ bụng chẳng lẽ tiểu chủ nhân không phải người!
Lại thấy Đàm Thu chớp mắt hỏi: "Lúc thức giấc mỗi ngày đều là buổi tối, phải không?"
Quản gia nói: "Nếu quý khách đã rõ, sao còn hỏi."
"Ông nói chuyện kiểu gì vậy!" Đàm Thu bất mãn: "Thân là quản gia mà không có quan gia 'đức', có ai lại nói chuyện với khách như ông không?"
Quản gia: "......"
Quản gia mìm cười nói: "Tôi cũng sắp nghỉ hưu rồi, mong quý khách chớ trách."
"Còn có, nét mặt cũng chưa đủ tiêu chuẩn, mìm cười không thể cứng nhắc như
vậy, tốt nhất là ông về luyện lại trước gương đi. Nếu không tôi sẽ khiếu nại ông."
Quản gia: "...... Đã biết."
Tưởng Thiếu co rút khóe miệng, trao đổi ánh mắt với La Tiểu Phong, nghĩ bụng, Đàm ca giờ này có khác gì nhân vật phản diện đâu.
Mấy người Lực ca cũng sắp điên rồi, đây là cố ý chọc giận NPC phải không? Nhưng mà, sao quản gia vẫn chưa giận?
"Nhìn tôi làm gì?" Lại quay đầu, Đàm Thu đã trở nên 'ngây thơ vô tội', "Tôi
nói không đúng sao? Quản gia ở nhà chẳng phải như vậy sao!"
Cậu
ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Hành, "Hoắc đại ca, người ta ngốc quá, cái gì
cũng không hiểu, nếu sai phải nói cho tôi nha, không được cười tôi đâu
đấy."'
Hoắc Cảnh Hành bất đắc dĩ nói: "Sẽ không."
Lực ca đã sớm không muốn nói chuyện, cậu mà ngốc thì chúng tôi tính là gì, thiểu năng trí tuệ à?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!