Tất cả manh mối đều nói rằng nơi này rất nguy hiểm, mà nguồn gốc chính
là tiểu chủ nhân của nơi này. Còn việc tám hầu gái có vấn đề thì ai cũng biết rồi, có thể xem nhẹ phần nào.
Hoắc Cảnh Hành nhớ lại lời của Lam Nhiễm Hoa, đối phương ngược lại nhắc nhở hắn.
"Lần sau cậu vào trò chơi thì gọi tôi, hai người kia không cần mang theo."
Đàm Thu gật đầu, "Được, vậy anh cũng thế, anh phụ trách thông minh, bù phần ngốc của tôi là được, phương diện vũ lực để tôi lo."
Hoắc Cảnh Hành nghĩ bụng, chỉ số thông minh của hai người kia cũng đâu ổn!
Nhưng hắn vẫn nói: "Đổi cách tổ đội đi, phó bản của Tưởng Thiếu thì La
Tiểu Phong không cần đi, để tôi cà cậu đi. Bên La Tiểu Phong cũng vậy."
"Nếu tôi đoán không sau, phó bản của hai người họ, cậu đều phải đi!"
Đàm Thu nói: "Vậy phó bản của anh thì sao?"
Hoắc Cảnh Hành nói: "Chỉ cần không cần quá khó, tôi có thể giải quyết một mình."
A, cho nên anh muốn đi vòa một mình phải không!
"Vậy tôi cũng vào một mình!" Đàm Thu bẹp miệng, "Anh không cần tôi hỗ trợ, vậy thì tôi cũng không cần, phải có đi có lại chứ!"
Dù sao cậu 'ngốc' Đàm Thu không có chút áp lực nào bắt đầu giở trò ăn vạ,
còn chơi đến nghiện, "Không biết, không biết đâu, không biết đâu, đã thế thì anh đừng hòng đi đâu cả. Tôi nghe người ta nói rồi, không thể thiếu nợ người khác. Tôi mới không thèm thiếu nợ anh đâu!"
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phòng ở trong phòng ngó ra, suy nghĩ, có cần trải cái thảm để Đàm ca lăn vài vòng không!
Lại nhìn Hoắc Cảnh Hành.......
"Thì ra Hoắc đại ca không có biện pháp đối phó với dạng nay!" Tưởng Thiếu
vui sướng, "Như vậy là tôi biết được một nhược điểm rồi phải không?"
La Tiểu Phong giật giật khóe miệng, "Thế cậu dám ăn vạ trước mặt hắn không?"
Tưởng Thiếu: "......" Không, cậu không dám.
"Mà xem tình huống này, hẳn là sau này hai ta không có cơ hội vào phó bản
cùng nhau, tuy rằng có hai cái đùi bảo kê, nhưng......" Cứ cảm thấy càng luống cuồng là sao nhỉ.
Tưởng Thiếu tức khắc giật mình, má nó,
vậy thì phải làm sao bây giờ, hai người này đều có bí mật gạt người kia, mà lại là cái người biết tất cả, lại còn không nói...... Giờ có La Tiểu Phong còn đỡ, nếu hắn không ở thì chỉ còn lại có mình cậu ta, nghĩ thôi cũng đủ thảm thiết rồi!
Bốn người dù nói chuyện cũng không quên tìm kiếm manh mối.
Hoắc Cảnh Hành cuối cùng cũng không chơi lại Đàm Thu, chỉ đành tạm đáp ứng
cậu. Mà cậu lại như gà trộm thóc, "Tôi nghe nói có một số người sẽ lừa
gạt mấy người ngốc ngốc như tôi á, nếu đến lúc đó, anh bảo không có trò
chơi thì tôi cũng không biết được. Cho nên anh phải đảm bảo cơ. Đến lúc
đó, nếu mà anh gạt tôi......"
Đằng sau tất nhiên là đoạn uy hiếp kinh điển, không nói hậu quả cho anh tự suy nghĩ, hừ, dọa chết anh!
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong muốn cách hai người xa một chút nhưng lại lo
lắng an toàn nên vẫn phải ở lại phòng. Hiện tại chỉ có thể liều mạng tìm manh mối, giả bộ tôi cái gì cũng không nghe thấy.
Cũng chỉ còn
hai phòng này là chưa tìm, bọn họ tìm xong phòng này liên qua phòng Hoắc Cảnh Hành tìm ban nãy. Sau đó đi tìm thư phòng.
Thư phòng không ở tầng 3 mà ở chính giữa tầng 2.
Lúc trước, ba người Lực ca đã định đến thư phòng lục soát nhưng cửa bị
khóa. Hiện tại bốn người Đàm Thu chuẩn bị đi qua xem có thể mở ra hay
không.
Đàm Thu đi đằng trước, ngáp một cái định nghiên cứu cách
mở khóa. Kết quả nhìn đi nhìn lại, lại nhìn một vòng...... "Cánh cửa này là bị hàn chết hả!"
Trên dưới trái phải đều không có nổi một khe hở, đến ánh sáng còn không lọt được, cũng không có ổ khóa. Thật sự,
không có ổ khóa...
"Trách không được đám Lực ca không mở được." Tưởng Thiếu nói: "Tôi còn tưởng bọn họ thất sách không đổi chìa khóa cơ chứ."
La Tiểu Phong co rút khóe miệng, cái loại cửa này, chìa khóa nào mở nổi!
"Có thể là dùng vân tay, đồng tử hay là dáng người hay không...."
"Không phải." Hoắc Cảnh Hành xác nhận: "Cửa này hàn chết, so với 10 bộ khóa còn hữu dụng hơn."
La Tiểu Phong không tự giác nói tiếp: "Khóa như vậy để làm gì chứ, người cũng chẳng vào được."
"Sao cậu biết bọn họ cần dùng cửa?" Đàm Thu nhướng mày hỏi.
La Tiểu Phong cùng Tưởng Thiếu lập tức run rẩy, phải rồi, căn biệt thự này làm gì có người, không có cửa thì trực tiếp đi xuyên tường là được,
cánh cửa này chẳng khác nào đồ trang trí cả.
Hoắc Cảnh Hành nhíu mày, "Lên tầng 3 xem trước đã!"
Nhưng khi bọn họ muốn lên tầng 3, quản gia lại xuất hiện chắn đường, "Quý
khách xin đừng đi lung tung." Ý là không cho lên tầng 3.
Đàm Thu
đảo mắt, lập tức lại tiếp tục 'bắt nạt' quản gia: "Chẳng lẽ là do lúc
trước tôi chỉ trích ông cười quá khó coi nên ông không vừa mắt bọn tôi,
hừ, đây là làm quyền để trả thù riêng! Rõ ràng hôm qua còn bảo tầng 3 có phòng để ở, hôm nay lại không cho lên?"
Quản gia tuy bị 'hướng dẫn cách mỉm cười' nhưng vẫn không sửa, nụ cười vẫn rợn người như trước.
"Cũng không phải." Quản gia 'cười' nói: "Đêm qua thì có thể lên, nhưng quý khách không lên, cho nên hôm nay không lên được nữa."
Bốn người Đàm Thu đang định quay về, xoay được nửa người, Đàm Thu còn định
thử xem có thể nhân lúc quản gia không để ý lách lên tầng 3 được hay
không, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị kéo lại, "Đợi đã."
Hoắc Cảnh Hành nói.
Đàm Thu nháy mắt mờ mịt, "A? Hoắc đại ca, anh nghĩ tôi định làm gì à? Tôi
chỉ muốn nhắc ông quản gia một chút rằng nụ cười của ông ta vẫn chưa đạt tiêu chuẩn thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!