TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tác giả: Vân Phi Mặc
Tiếng bước chân từ xa tới gần, đi dần về phía này.
Người mặc đồ đen vội trốn vào góc sau bức màn, nơi này vừa có ngăn tủ che lấp, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.
Tiếng bước chân đi qua cửa phòng, sau đó biến mất ở bên cạnh.
Người mặc đồ đen trốn trong chỗ tối hơi thở ra, đang định ra ngoài thì dẫm phải gì đó.
Người nọ cúi đầu nhìn, thì ra là một cái di động.
Hắn nhặt di động lên, dễ dàng phá mật khẩu, hình ảnh hiện lên là giao diện camera.
Hắn đang định vứt đi, lại ma xui quỷ khiến mở video trên đó xem.
Hình ảnh lúc đầu rất bình thường, không quá chấn động với người đã nhìn quen máu tươi như hắn, nhưng những chuyện sau đó hoàn toàn khiến hắn chấn động.
Nhìn đôi tay người đàn ông trong video dần biến mất, đồng tử hắn dần trợn to.
Khi một người sống sờ sờ hoàn toàn biến mất, hắn vẫn còn chưa hồi hồn từ hình ảnh kinh hãi thế tục kia.
Chuyện này...!Chuyện này là không thể nào!
Người đàn ông hoàn toàn không tin những gì mình đã thấy, mở video ra xem lại, muốn xem có phải là ghép hay là chủ nhân di động down về chơi hay không.
Người đàn ông nhìn kỹ người đàn ông giãy giụa hấp hối trong video, ánh mắt hơi nheo lại.
Hắn lấy một di động khác ra, bắt đầu tìm tờ lệnh truy nã, lại đối chiếu với người đàn ông trong video.
Người này không phải Bắc Quốc Vinh thì còn là ai!
Người đàn ông nhìn bóng dáng kia, tuy không thấy rõ diện mạo, nhưng từ thân hình có thể đoán được là tuổi không lớn.
Vừa lúc hắn biết, hai vợ chồng này còn một người con trai.
Hắn nhớ rõ thiếu niên kia vừa lúc bị tiểu thư Bắc gia nhìn trúng, dẫn theo bên mình.
Người đàn ông nở một nụ cười quỷ dị.
Thật là trời cũng giúp mình!
Bắc gia muốn giết hắn, giờ hắn có thể lợi dụng thứ này đổi được lợi ích cho mình, đồng thời làm Bắc gia rối loạn.
Hắn nhớ rõ Bắc gia coi con gái duy nhất này như châu như bảo, nếu cô ta có mệnh hệ gì, vậy thật đúng là...
Nụ cười bên môi người đàn ông ngày càng sâu.
Hắn cất cái di động nhặt được kia đi, xử lý qua miệng vết thương rồi rời khỏi căn phòng này.
****
- Âu gia-
Thời gian gần đây Âu Nam sống không thoải mái chút nào, nguyên nhân thì chính là vì Bắc Vũ Đường.
Chuyện vốn hắn nắm chắc lại hoàn toàn không phát triển như hắn nghĩ.
Con bé kia thật sự di tình biệt luyến!
Lúc trước hắn còn không ngừng tự nhủ, cô cố ý thôi, chờ thêm một thời gian nữa, cô sẽ không chịu nổi, chủ động tới tìm mình, nào biết cô thật sự không tới, hoàn toàn coi hắn thành không khí!
Đến khi hắn ý thức được không ổn, muốn cứu chữa, lại phát hiện không có cơ hội.
Dù hắn tặng hoa hay nhắn tin thì đều bị chặn, hoàn toàn không thể tiếp cận đến cô.
Dù ở trong trường học, chặn trước mặt cô, con bé kia cũng coi hắn là không khí, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của hắn.
Con bé đáng chết kia ngược lại cấu kết làm bậy với thằng khốn kia nữa, mỗi ngày cười cười nói nói.
Âu Nam thật sự rất tức giận, nhưng mà không biết là tức cô hồng hạnh xuất tường hay là sợ mình không hoàn thành chuyện cha mình giao phó.
Bởi vì không làm thoả đáng chuyện này, cha đã rất thất vọng về hắn.
Cha cho hắn một mệnh lệnh cuối cùng, trong vòng ba tháng cần khiến Bắc Vũ Đường hồi tâm chuyển ý.
Âu Nam biết đây là khảo nghiệm cuối cùng cha cho mình.
Ngày đó, Âu Nam lại một lần bất lực từ Bắc gia về, khi xe rời khỏi phạm vi của Bắc gia, đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước xe, khiến hắn sợ quá phanh gấp lại.
“Chết tiệt!” Âu Nam rủa thầm một tiếng.
Không đợi hắn xuống xe, người nọ đã chạy tới trước mui xe hắn.
Âu Nam đang tức, không tìm được chỗ xả, vừa lúc đụng phải kẻ tự đưa đến cửa, tất nhiên trút toàn bộ tức giận phải chịu ở chỗ Bắc Vũ Đường lên người này.
Âu Nam quay cửa kính xe xuống, chửi ầm lên, “Mẹ mày, có mắt không hả! Muốn chết đúng không?”
Người nọ đội mũ lưỡi trai, hơi cúi đầu, khiến người khác hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo của hắn.
Khi hắn đến trước mặt Âu Nam thì hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Âu Nam.
Âu Nam bị ánh mắt của hắn doạ sợ.
“Cậu có muốn Bắc Vũ Đường trở lại bên cậu không?” Giọng nói đê đê trầm trầm của người đàn ông sâu kín vang lên.
Âu Nam nhíu mày, nghi hoặc nhìn người đàn ông không rõ lai lịch trước mặt.
“Anh là ai?” Âu Nam cảnh giác.
Ngọc Đỉnh cong môi, “Một người có thể giúp tâm nguyện của cậu thành sự thật.”
Âu Nam không ngu, sao có thể dễ dàng tin một người không rõ lai lịch, “Nếu không còn gì khác, bổn công tử không có hứng thú chơi với mày.”
Hắn vừa dứt lời, trên đầu đã bị dí một khẩu súng lục, họng súng tối om đã dí trên trán hắn.
“Giờ có tư cách không? Âu thiếu gia?” Người đàn ông lạnh lùng nói.
Sắc mặt Âu Nam đại biến, thần sắc cũng không còn thịnh khí lăng nhân như vừa rồi, “Anh muốn làm gì?”
(Thịnh khí lăng nhân: Chỉ gương mặt giận dữ khiến ai nhìn cũng thấy khiếp vía.)
“Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi chỉ đến đây giúp cậu.”
Âu Nam thầm cười lạnh, nào có ai giúp người như thế, lừa quỷ đi.
“Mở cửa xe.” Người đàn ông ra lệnh.
Âu Nam không dám không nghe, mở khoá xe, người đàn ông nhanh chóng ngồi vào xe, mà họng súng kia từ huyệt thái dương rời đến sau gáy.
“Lái xe.”
Âu Nam ngoan ngoãn lái xe, dọc đường đều làm theo sự chỉ huy của người đàn ông.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Bàn tay nắm lấy tay lái của Âu Nam đã hơi trắng, ánh mắt thường nhìn qua kính chiếu hậu về phía người đàn ông đằng sau.
“Làm gì? Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi tới giúp cậu theo đuổi lại Bắc Vũ Đường.”
“Anh đừng có đùa.
Giờ tôi đã là cá nằm trên cái thớt của anh, anh không cần tiếp tục dùng lý do lừa trẻ con này qua loa lấy lệ với tôi.” Âu Nam cười gượng hai tiếng.
Người đàn ông không hề giải thích thêm, lấy một thứ trong túi ra, đặt lên ghế phụ.
“Dùng danh nghĩa của cậu gửi phần văn kiện này cho Bắc Vũ Đường, đến lúc đó, cô ta sẽ tự động liên hệ cậu.”
“Đó là thứ gì?” Âu Nam liếc qua nhìn cái túi dán kín mít.
“Cậu không được mở nó ra.
Chờ cậu gửi qua sẽ biết cô ta có liên hệ với cậu hay không.”
Đột nhiên, cửa xe mở ra, người đàn ông kia lặng yên biến mất khỏi chiếc xe.
Âu Nam thấy hắn thật sự đi rồi mới dừng xe.
Hắn nhìn tập văn kiện kia, nếu không có thứ này, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ vừa rồi đều là ảo giác.
Âu Nam nhìn chằm chằm văn kiện, ánh mắt sáng tối lập loè.
Rốt cuộc là thứ gì lại khiến Bắc Vũ Đường chủ động liên hệ hắn đây?
Hắn không khống chế được sự hiếu kỳ trong lòng, cầm túi văn kiện, mở ra, bên trong có một tấm ảnh chụp mơ hồ.
Tuy mơ hồ, nhưng mà thứ nên thấy vẫn thấy rõ ràng.
Âu Nam liếc qua đã nhận ra người trong ảnh là ai.
Bóng dáng kia, dù có hoá thành tro hắn cũng nhận ra.
Bắc Thần! Vậy mà lại là Bắc Thần!
Chỉ là người đàn ông bị Bắc Thần nhấc lên kia là ai?
Âu Nam lập tức bắt đầu điều tra, rất nhanh đã biết người đó là ai.
Bắc Quốc Vinh – cha của Bắc Thần.
Chậc chậc, không ngờ Bắc Thần yếu đuối cũng có một mặt như vậy.
Âu Nam gấp gáp muốn Bắc Vũ Đường biết gương mặt thật của Bắc Thần.
Để cô chủ động rời khỏi thằng tiểu bạch kiểm kia!
Âu Nam nghe theo lệnh người đàn ông thần bí kia, sai người gửi bức ảnh cho Bắc Vũ Đường.
Cùng ngày, văn kiện kia xuất hiện ở Bắc gia.
Quản gia đặt nó trước mặt Bắc Vũ Đường, “Tiểu thư, đây là do thiếu gia Âu Nam gửi cho cô.
Cậu ta còn chuyển cho cô một câu.”
“Câu gì?” Bắc Vũ Đường không chút để ý nhìn thoáng qua.
Quản gia nói nguyên lời Âu Nam chuyển đến, “Có muốn biết gương mặt thật của Bắc Thần không?”
Bắc Vũ Đường nhướng mày, tiếp nhận văn kiện trong tay quản gia, phất tay bảo ông lui ra.
Quản gia vừa đi, Bắc Vũ Đường mở ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh hơi mỏng.
Bắc Vũ Đường cầm lấy tấm ảnh kia, khi thấy rõ nội dung tấm ảnh, đồng tử co rụt.
Sao...!Sao hắn lại có thứ này?!
Âu Nam hoàn toàn không ngờ bức ảnh kia khiến Bắc Vũ Đường chấn động đến mức nào.
Trong suy nghĩ của Âu Nam.
Bức ảnh kia chỉ gợi lên sự tò mò của cô, là bước đầu tiên để cô nhận rõ gương mặt thật của Bắc Thần.
Nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ, sau tấm ảnh nhìn như bình thường kia lại giấu bí mật lớn đến mức nào.
Bắc Vũ Đường khiếp sợ xong thì nhanh chóng bình tĩnh lại.
Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao hệ thống nói còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì ra lúc trước Bắc Thần giết Bắc Quốc Vinh bị người chụp được.
Lúc đó căn nhà kia trừ Trương Phương thì không còn ai khác.
Trương Phương chết tiệt!
Bắc Vũ Đường đã chán ghét loại phụ nữ biến thái lại dối trá Trương Phương kia đến cực điểm.
Lúc trước rốt cuộc bà ta nghĩ gì mà chụp lại tấm ảnh này? Bắc Vũ Đường không cần nghĩ cũng biết, nhất định là để sau này áp chế Bắc Thần.
Người phụ nữ đó đúng là ác độc.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, người phụ nữ này quả là còn ngoan độc hơn cả dã thú!
Bắc Vũ Đường hơi ảo não, vậy mà không tìm được đồ vật quan trọng như vậy, cuối cùng còn để rơi vào tay Âu Nam.
Với tính cách của Âu Nam, nắm giữ được tin tức quan trọng như vậy, nhất định sẽ không chỉ ra chiêu đơn giản thế này.
Bắc Vũ Đường âm trầm, lấy di động ra, gọi cho số đã sớm kéo vào danh sách đen.
- Âu gia-
Âu Nam đi đi lại lại trong phòng, thường nhìn về phía di động.
Hắn đang chờ một cuộc điện thoại.
Bắc Vũ Đường lựa chọn tin tưởng hay mặc kệ?
Khi Âu Nam nôn nóng bất an, di động đột nhiên vang lên.
Bạn đang đọc bộ truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung, truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung , đọc truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung chương mới