Hán tử về đến nhà, hai tên nhóc đã yên giấc trong ổ rơm, thấy người vợ vẫn lo lắng ngồi đợi mình, không khỏi thở dài. Đóng nhẹ cửa, hán tử đến bên cạnh vợ mình, ôm lấy lão bà của mình vào lòng, nhỏ nhẹ nói:
“ Ta đã bàn với trưởng thôn nhưng bị khước từ ý kiến. Cụ ấy không tin có thể khiến dân làng rời đi. Ngày mai, muội với các con thu dọn một chút, ta thử đi thuyết phục một số người rời khỏi xem sao. Được hay không thì sáng ngày kia chúng ta cũng sẽ rời khỏi nơi đây.”
“ Chúng ta sẽ đi đâu được cơ chứ, nơi đâu sẽ có đất đai để ta cày cấy, có chỗ để ở đây.”- Phụ nhân mím môi, thổn thức.
“ Trời đất bao la, chỉ cần không nhụt chí, đâu đâu cũng có thể là nhà.”- dừng lại một khắc, y lại nói tiếp: “ Kì thực lúc đầu ta cũng không muốn để tâm chuyện này làm gì, nhưng linh cảm nhắc nhở ta nên sớm rời đi từ lâu, song cứ nấn ná ngại chuyển ổ nên cũng không muốn đi ngay. Nay thấy lão nhân kia nói vậy khiến ta quyết tâm rời đi nơi đây.”
“ Hừm! Mà thôi, không cần nghĩ nhiều, mau đi nghỉ thôi.”- Hán tử động viên lão bà của mình.
Sau khi dọn dẹp một chút, gã mới ngả lưng, nhưng gã không tài nào ngủ được, ngã vẫn lo lắng đôi chút về lời của lão nhân. Đối với hán tử, lão nhân không phải dạng người nói bừa, hơn hết lão đã được nhà mình cho chỗ ăn chỗ ngủ, hẳn không phải dạng du thủ du thực lừa người đi. Lại còn nửa tấm bí đồ của trưởng thôn đưa cho gã, rốt cục nó mang bí mật gì, hay nó đích xác là tàng bảo đồ. Hắn lại không cho rằng những thứ này là vấn đề quan trọng, dù sao hắn cũng không có năng lực đến những chỗ nguy hiểm như đầm Bích Dạ a.
Sáng hôm sau, sau khi cơm nước xong xuôi, phụ nhân cùng Cơm Trắng mang giỏ ra cánh đồng đầu thôn, ý định thu hoạch chút khoai cuối cùng để rời đi. Trước khi đi, trong lúc đợi phụ nhân lây quang xảo, Cơm Trắng vô tình thấy một miếng da thuộc dưới chỗ cha mẹ hắn hay nằm. Tò mò, Cơm Trắng nhặt nó lên và nhìn ngắm, nhìn một lúc mà chả hiểu gì, bỗng nghe tiếng mẹ gọi, hài tử không biết vô tình hay cố ý, vội vàng nhét tấm bí đồ vào trong ngực chạy theo mẹ ra đồng.
Trong lúc đó, hán tử cùng Tiểu Trùng đi khắp làng, thuyết phục mọi người rời bỏ thôn cũ, tìm về nơi ở mới. Nhưng cho dù có thuyết phục hết lời, thứ hán tử nhận được chỉ là những cái lắc đầu, những nụ cười khinh bỉ, thậm chí có nhiều người cho là hán tử mồm gở, không tiếc lời mắng chửi hai cha con là đồ dở người. Hết cách, hai cha con đều lủi thủi quay về nhà.
Hán từ ngồi thẫn thờ trên ghế, lắc đầu nghĩ về những việc mình cố gắng làm. Có lẽ sự khổ cực khi xưa đã ám ảnh dân trong thôn, những giây phút an bình hiện tại đã khiến họ thỏa mãn, khó thể thay đổi. Bỏ mặc cha đang suy nghĩ trong phòng, Tiểu Trùng chạy ra ngoài đường, lén lút nhìn quanh, sau đó lấy từ trong áo ra qua trứng quạ, từ từ đưa lên ngắm nghía. Cảm giác thèm thuồng chạy trong miệng khiến tiểu hài tử không kìm được.
Bỗng nhiên có tiếng ngựa phi nhanh đến, một đoàn người ngựa phi nước đại vào trong thôn, rất nhanh tiến đến trước mặt Tiểu Trùng, một kẻ cầm đầu giương roi quất ngựa về phía Tiểu Trùng, hỏi:
“ Thằng nhóc! Làng này ai là trưởng thôn.”
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Trước mặt người lạ, tướng tá lại hung hãn, Tiểu Trùng hoảng sợ, lắp bắp: “ Nhà trưởng thôn ở giữa làng, quan nhân có thể đi về phía trước một đoạn.”
Nương theo hướng chỉ tay, ánh mắt của tên đầu lĩnh trở lên lãnh khốc, quay sang tên thuộc hạ, giọng nói đầy sát ý: “ Bao vây cả thôn, nột bất xuất,ngoại bất nhập, không được để lọt dù chỉ là một con chuột.”. ngôn tình ngược
Tiểu Trùng hoảng sợ, ngồi bịch xuống đất. Thôn dân hoảng hốt, lập tức bị đám người bí ẩn bao vây lại, tiếng gà bay chó chạy khắp làng. Thôn neo người, tiết trời mưa phùn rét lạnh, lại gần bữa trưa, mọi người đều ở trong nhà nên trong một khắc, hơn ba mươi người lập tức bị điệu ra giữa con đường lầy lội. Tất cả thanh niên đến lão ấu đều bị dồn vào một chỗ, khuôn mặt mọi người lộ rõ vẻ hoảng sợ. Làng này không ai biết võ công, mà kể cả có biết cũng không thể đấu lại được lũ sát thủ trang bị tận răng, sát khí đầy mình thế này được.
Tiếng trẻ con sợ hãi khóc lóc khiến bầu không khí càng nặng nề hơn. Tiểu Trùng sợ hãi nép mình sau lưng cha, chuyện này quá bất ngờ, hắn không tài nào hiểu được, đám người kia vừa mới hỏi đường vậy mà đã gom hết người trong thôn lại. Tên đầu lĩnh mặt mày đeo che mặt gằn giọng hỏi trưởng thôn:
“ Thì ra các ngươi vậy mà là một trong các toán nổi loạn bỏ trốn, 10 năm truy lùng không ngờ lại ở đây.”
“ Hừ! Ở lại cũng chết, tội gì không tranh thủ một con đường sống cho mình.”- Trưởng thôn đanh mặt lại.
“ Haha! Con sâu cái kiến, cũng dám bày đặt quyền lợi. Ta hỏi lại lần nữa, có phải ngươi giữ tấm bí đồ hay không. Nói ra ta cho các ngươi chết thống khoái.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía trưởng thôn. Đối với họ, trưởng thôn là người uy tín nhất làng. Với tuổi của trưởng thôn, lại không con cháu, nên việc lão giữ bí đồ kho báu cho riêng mình là không thể nào. Hơn nữa, chưa chắc đó là tàng bảo đồ, vả lại có thì cũng có can hệ gì, vào tay lũ man rợ này, tất cả đều giác ngộ tử vong rồi. Tuy vậy, vẫn có vài người đôi mắt ánh lên sự chờ mong, vẫn hi vọng điều gì đó nhiệm màu cứu họ.
“ Trước sau gì cũng chết! Cần gì nhiều lời, muốn chém muốn giết tùy các ngươi. Dân làng này chưa bao giờ biết sợ.”- Một thanh niên trẻ đột nhiên đứng ra, vậy mà không một ai cản lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!