Hai thớt chiến mã từ từ tiến lại gần hài tử đang quỳ bên vệ đường. Lão nhân cao lớn mặc khôi giáp, vậy mà chống đao, xuống ngựa, cởi áo tơi choàng lên thân hình bé nhỏ bẩn thỉu của cậu bé, cất giọng hiền từ:
“ Tiểu hài tử, mẹ ngươi đã đến Bờ Bên Kia rồi, ngươi còn quỳ nữa thì mẹ ngươi cũng không thể quay trở lại, đứng dậy đi.”
Không để Cơm Trắng kịp phản ứng, lão tướng quân sốc người hắn đứng dậy. Cơm Trắng bất chợt quay lại chừng mắt nhìn về phía lão tướng quân, môi mím chặt, sau đó xúc động cúi đầu thốt lên: “ Xin ngài hãy cứu lấy thôn của cháu.”
Đáp lại lời thỉnh cầu, lão nhân chỉ mỉm cười. Lão nhân đội nón rộng vành, đang ngồi trên ngựa quay lại ra lệnh cho thuộc hạ: “ Dựng trại ở đây, sáng mai lên đường, phía dưới cử một tốp lính đi theo ta vào thôn kia.”
Ngay lập tức, một tốp kỵ binh đứng ra, chỉ đợi lệnh là di chuyển.
“ Chịu lạnh một chút, mau dẫn chúng ta vào thôn của ngươi.”- Lão nhân mặc khôi giáp một tay nhấc bổng hài tử lên ngựa của một tên lính, điều này khiến tên lính chửi thầm vì mùi hôi bốc lên từ người Cơm Trắng.
“ Mau thu dọn xác cho phụ nhân cẩn thận.” – Lão nhân mặc giáp trụ nhắc nhở thuộc cấp rồi cùng đoàn tiên phong tiến về phía thôn.
Chỉ trong khoảnh khắc, đoàn người ngựa đã dừng giữa đường chính. Đập vào mắt họ là một cảnh tượng thảm khốc thân quen. Máu, khắp nơi đều là máu, đây rõ ràng là một cuộc thảm sát. Có vài tên tân binh đi theo lập tức nôn mửa sau lần đầu chứng kiến cảnh máu me ghê rợn như vậy. Khuôn mặt của hai lão nhân cũng không khỏi đanh lại, ra tay với thường dân vô tội không khỏi quá nặng đi.
Cơm Trắng vội vàng leo xuống ngựa, hấp tấp ngã ập xuống vũng nước, đánh rơi áo tơi. Hắn chạy như điên về phía thi thể của một hán tử, có tư thế đang ôm một tiểu hài tử bé. Cơm Trắng khóc nức nở: “ Cha, cha, Tiểu Trùng, Tiểu Trùng.”. Tiếng khóc gào xé tan màn mưa, cọ vào tâm can những quân binh phía sau. Thật tàn khốc, cũng thật đau lòng.
“ Ra tay thật tàn độc. Không cố kỵ. Cửu Địa này thực sự quá loạn a.”- lão nhân khôi giáp thở dài.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
“ Mau thu dọn đống xác này đi, người đâu, mang thằng bé đi tắm rửa đi, nhiễm nước mưa này thì không khéo sẽ đi theo đống xác này mất.”- lão nhân mang nón vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Một tốp lính xuống ngựa, có một binh sĩ cởi bỏ mặt nạ, là một nữ binh. Nữ binh tuổi mới ngoài đôi mươi, gò má bánh bao, da dẻ sạm nắng, mắt đã lệ nhòa từ lâu. Nàng thấy đáng thương cho tiểu hài tử trước mặt, mới bé tí mà đã phải chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy, gia đình bị thảm sát, còn gì đau lòng hơn.
Đi đến bên cạnh Cơm Trắng, nữ binh vỗ nhẹ vai an ủi: “ Tiểu huynh đệ, cha và em ngươi cũng đã đi rồi. Ngươi không thể ngồi mãi đây, mau đứng dậy, dẫn ta về nhà ngươi, tắm rửa sạch sẽ. Hai vị long vương sẽ giúp ngươi an táng họ.”
Nhưng Cơm Trắng không nhúc nhích, mắt nhìn về phía cha và em trai. Hắn sờ vào bàn tay của em mình, giữa lòng bàn tay là một quả trứng quạ đã vỡ từ lâu. Hắn khóc rống lên, quả trứng mà hắn dặn dò Tiểu Trùng chỉ ăn khi đói, vậy mà giờ đây thậm chí cơ hội ăn cũng không còn. Tiềng khóc gào xé tâm can bên cạnh, khiến nàng cũng khóc theo.
Một tên lính khác đi đến, vội vàng thúc giục: “ Tiểu Á! Mau đưa thằng bé đi mau, nó nhiễm hàn lại sinh bệnh bây giờ, mau mau.”
Nữ binh tên Tiểu Á lau nhẹ đôi mắt, bế sốc Cơm Trắng lên, chạy bừa vào một căn nhà lụp xụp gần đó. Dẫu sao cũng không để hài tử này chết được, có thể trời thương cho nó là kẻ sống sót cuối cùng. Đã sót lại, thì phải sống. Tiểu Á chỉ nghĩ được có vậy.
Một canh giờ trôi qua, xác người đều đã được thu dọn. Dựa vào quan sát của mình, quân sĩ Long Quốc đã đưa xác mẹ Cơm Trắng nằm cùng cha và em hắn. Tất cả đều được đưa vào một cái lán dựng tạm, chờ mưa ngớt rồi an táng.
“ Bẩm nhị vị long vương, thuộc hạ tìm được bí đồ này từ trên người hài tử vừa rồi lúc tắm rửa.”
Một binh sĩ hai tay dâng bí đồ bằng da lên trước mặt hai lão giả. Hai người nhìn nhau, lão nhân đội nón rộng vành cầm lên xem xét một hồi, bình thản nói: “ Có lẽ những kẻ tàn sát có liên quan mật thiết đến ngôi làng này, còn tấm bí đồ nhiều khả năng cũng là món đồ chúng tìm, chắc là không soát được người hài tử nên không thấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!