TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Mộng Giang Hồ

Chương 20: Chia tay


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Một đoạn đường gạch sứ trắng loáng, thẳng tắp từ nội thành kéo đến cổng thành Bắc Biên xuất hiện bộ dáng ba người khí thế hiên ngang, nhắm giữa đường mà đi. Lạ lùng là tất cả đều né sang một bên nhường đường, không ai dám cản bước họ. Suốt một đoạn đường dài trở về, ba người đều là cuốc bộ. Lê Lục Giang thật muốn thi triển khinh công về cho nhanh nhưng y thấy sư bá của mình đi bộ nên y cũng không dám vô lễ. Khúc Long Vương cũng không có để ý đến hai tên tiểu bối bên cạnh, một đường tiến về phía trước.
Quá nửa đường, lão nhân mới nói: “ Ngươi xuôi nam nhớ thay ta nhắc nhở Bắc Hải một câu. Làm gì thì làm, cái kim trong bọc lâu ngày ắt sẽ lòi ra, đừng để mọi chuyện bung bét hết cả, đến lúc đó đừng nói là sư phụ các ngươi, đến ta cũng vô pháp cứu giúp.”
Lê Lục Giang còn đang không tập trung, nghe được Khúc Long Vương nói vậy, cũng là giật mình, đoán già đoán non xem sư bá nói gì. Ngốc nửa ngày vẫn không đoán ra, gã trai mới gãi đầu dè dặt hỏi: “ Sư bá đây là nói chuyện gì a? Bắc Hải huynh ấy từ trước đến giờ đều là người cẩn thận, có việc gì khiến huynh ấy có thể phá bung bét chứ?”
“ Hừ! Các ngươi giấu được lão tam, lão tứ nhưng làm sao giấu được ta. Chuyện nha đầu Ngọc Linh và tiểu tử kia nếu mà đến tai lão tứ thì lúc đấy hắn ai cũng không cứu được.”- Khúc Long Vương hừ lạnh, lườm ánh mắt về phía Lê Lục Giang, gằn giọng.
Đến đây thì Lê Lục Giang mới vỡ nhẽ chuyện Khúc Long Vương đang nói đến, y hiểu sư bá mình đang lo lắng điều gì. Với huynh đệ của mình, Lê Lục Giang vẫn luôn ngưỡng mộ và tin tưởng tuyệt đối về nhân phẩm của họ. Nhưng theo như lời Khúc Long Vương nói, nếu có sự ngoài ý muốn xảy ra, mọi chuyện thật khó giải quyết, bởi vì nó không chỉ là việc riêng của sư huynh Trần Bắc Hải nữa mà sẽ là mối tơ vò giữa Thiên Vũ Vương và Vũ Long Vương.
“ Tứ sư thúc cũng thật là! Chuyện đã qua mấy mươi năm, ông ấy vẫn để trong lòng. Mà kể cũng lạ, đó rõ ràng là ân oán giữa ông ấy và Trần long chủ, Bắc Hải huynh ấy có can hệ gì đâu.”- Lê Lục Giang lúc này càu nhàu nói.
Khúc Long Vương cũng lười phản ứng, đi thêm vài bước, lão nhân mới cất lời: “ Chuyện ân oán đối với mỗi người lại có thái độ hành xử khác nhau! Nếu lão tứ mà vô tư không chấp nhặt như sư phụ ngươi thì đã chẳng có chuyện để nói. Mà thôi, ai nói hắn trời sinh nóng tính, thù dai như đỉa.”
Nghe được sư bá mình nói vậy, Lê Lục Giang cũng không có nói gì thêm, chỉ biết thở dài. Cơm Trắng đi một bên, nghe được cuộc hội thoại của hai người nhưng không hiểu chuyện họ đang nói đến là gì, cũng không đặt sự chú ý lên điều đó quá nhiều. Dẫu sao ngay từ đầu, tiểu hài tử biết mình chỉ là nhân vật phụ trong cuộc hành trình này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop

Đi được một đoạn dài, Lê Lục Giang lại hỏi Khúc Long Vương về nghi vấn trong lòng mình cho Khúc Long Vương, thái độ rất nghiêm trọng: “ Sư bá! Chuyện năm xưa ấy, có thật là long chủ Trần Thiện Khiêm vô tình khiến Vũ lão gia tổ mất mạng hay không?”
Khúc Long Vương thở dài, dường như không muốn nhắc lại, nhưng rồi vẫn lên tiếng: “ Chuyện năm đó cũng không biết nên giảng như thế nào, nhưng lúc đó thời thế đang loạn, lão long chủ Vũ Văn Bình ôm trí phản nghịch, Trần Thiện Khiêm cũng là bất đắc dĩ. Nếu như là ngươi, khi thấy cha của bạn thân mình muốn làm phản, mà thành sự không có bại sự chín thành, rất có thể sẽ khiến cả nhà bị tru di, ngươi đủ can đảm nhìn cả nhà hảo hữu của mình chết đi sao.”
Lê Lục Giang nghe vậy buồn rầu cúi gằm mặt xuống, ở trong hoàn cảnh đấy, hắn không làm được. Hắn lúc này cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của Trần Thiện Khiêm, cũng không biết nói gì.
Trần Thiện Khiêm là cha của Trần Bắc Hải, là người cùng thế hệ với Thất Tướng Long Vương, từng là hảo hữu chí giao của long vương Vũ Văn Thanh. Y rất kiệt suất, nếu không phải vì sự kiện làm phụ thân của Vũ Văn Thanh là Vũ lão gia tổ Vũ Văn Bình chết trận, Ngũ Nhạc Long Vương chắc chắn có một suất cho Trần Thiện Khiêm. Nhưng Vũ Văn Bình đương thời cũng là người có dã tâm rất lớn, y dám vượt qua Bách Long Sơn, tự gây dựng thế lực của mình là Trấn Bắc Thành, kinh doanh vô cùng thuận lợi ở Khảm Xứ, y chính là thần tượng cả đời của Vũ Long Vương. Vũ Long Vương bản tính vốn hay hành xử theo cảm xúc, cực kì nóng tính, cho rằng bạn tốt của mình phản bội nên mới khiến phụ thân y đương trường tử trận, nên từ bạn thành thù, Vũ Long Vương hận Trần Thiện Khiêm thấu xương.
Sau này, vì muốn tránh đi lời đàm tiếu cũng như phải đối mặt với Vũ Long Vương, Trần Thiện Khiêm mang theo gia quyến vượt biển đi xa, tiến về biển bắc, cứ như vậy ở đó đến hết đời. Chỉ đến khi trưởng tử là Trần Bắc Hải ra đời được vài năm, gia quyến của y mới trở lại Long Quốc.
Dẫu sự đã qua, cố nhân không còn, sự thật cũng phần nào lộ ra, nhưng bản tính Vũ Long Vương cố chấp đến khó hiểu, vẫn nuôi hận ý với gia đình Trần Thiện Khiêm, trong đó có Trần Bắc Hải dù y chẳng làm gì. Khi Thiên Vũ Vương thu nhận Trần Bắc Hải làm đệ tử, Vũ Long Vương đã rất tức giận, nổi điên làm loạn, cho rằng tam ca của mình là đang chọc tức hắn. Phải mất bao nhiêu năm lão thành chủ của Trấn Bắc Thành mới nguôi cơn giận đó, vậy mà giờ lại oan gia ngõ hẹp, ái nữ của Vũ Long Vương lại lén lút tình chàng ý thiếp, qua lại với Trần Bắc Hải.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mộng Giang Hồ, truyện Mộng Giang Hồ , đọc truyện Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top