Trời về đêm, cơn mưa nặng hạt đã tạnh từ lâu, không còn mưa bụi lất phất, binh lính cũng cảm thấy dễ chịu hơn so với ban chiều. Tại bờ sông Lão Hổ, đại quân Thiên Quốc đã đình chỉ di chuyển, lập trại tạm đối đầu với quân Long Quốc. Tình huống lúc này khiến Tô Hiểu Pha có chút bị động, lúc này chỉ có thể chủ động đánh trước hoặc đợi bị đánh. Ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, Tô Hiểu quyết đoán truyền tin thúc giục cánh quân Thiên Phiến Phong nhanh chóng di chuyển, không thể chần chừ bởi một khi xảy ra giao tranh lớn, hắn cũng khó lòng tách quân tiếp ứng Thiên Phiến Phong. Ở trận doanh đối diện, Diệp Đại đã được căn dặn kĩ càng, chỉ đánh nhử đối phương, phối hợp với cánh quân đánh tập hậu của Nguyễn Khắc Thỉnh quấy rối, kéo dài thời gian mắc kẹt tại bờ sông Lão Hổ của đại quân Thiên Quốc. Lúc này, Diệp Đại đang cau mày suy nghĩ khi nhận được mật lệnh từ Lý Văn Tuấn, y không khỏi khó chịu lên tiếng: " Lý Văn Tuấn não chẳng nhẽ bị ngâm nước sao? Trời vừa tạnh mưa, đất chưa ráo nước, đêm lại tối om, lúc này động quân là có ý gì? Lão đại cũng thật là... Vậy mà không có nói thêm lời gì nhắc nhở." Một vị gia tướng Diệp Gia mặt mày trẻ trung, được đà khích tướng: " Tướng quân! Lý Văn Tuấn rõ ràng là muốn quân ta làm pháo hôi. Hắn thừa hiểu là Tô Hiểu Pha đã chuẩn bị kĩ đối phó chúng ta, hơn nữa dưới điều kiện như này mà giao tranh thì chắc chắn quân ta sẽ tổn thất nặng nề. Đây chắc chắn là tiểu mưu tiểu kế muốn làm trọng thương binh lực Diệp Gia ta." Một vị gia tướng khác nom có vẻ già nua, râu tóc đã bạc, không cho là phải, phản bác: " Tướng quân! Ta cho rằng việc này gia chủ cùng Lý thống lĩnh tất có cân nhắc. Đây có lẽ cũng là lợi dụng tinh thần quân địch đang mệt mỏi chủ quan mà đánh phủ đầu hòng tiêu hao sinh lực địch. Rất có thể phía bên kia, Nguyễn tướng quân cũng đã nhận được mật lệnh, đợi chúng ta phối hợp." Vị gia tướng trẻ tuổi kia cau mày, có vẻ không đồng ý với vị tướng già kia. Kẻ này ở đây không chỉ là lo đánh giặc không, hắn cũng đang muốn hỗ trợ Diệp Đại làm suy giảm tín nhiệm của binh tướng Diệp Gia với Diệp Minh. Nhìn vào thế cục hiện tại, ngoại nhân sẽ tưởng Diệp Gia trên dưới đoàn kết một lòng chống giặc, nhưng thực tế trong gia tộc luôn có những ngọn sóng ngầm va chạm với nhau. Diệp Minh vốn là con vợ cả của lão gia tổ Diệp Gia, được phong làm gia chủ. Thế nhưng vị trí của y cũng là chịu áp lực không nhỏ từ phe phái của nhị đệ mình là Diệp Quang vốn là con vợ hai, ái thiếp của cha hắn. Sóng gió gia tộc luôn nổi lên, minh tranh ám đấu diễn ra không ngừng cho nên dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, hai bên đều muốn hạ bệ nhau để có lợi cho phe mình. Diệp Đại thân là tam đệ thế nhưng lại theo phe của Diệp Quang, không ngừng làm khó đại ca của mình. Biết được điều này, đám tướng lĩnh phe phái nhị đương gia Diệp Gia không ngừng hỗ trợ chia rẽ sự tín nhiệm của những tướng lĩnh vẫn đang giữ thế trung lập tại Diệp Gia, hòng mưu đồ lại vị trí gia chủ của đại thế lực này. Thời khắc này, thấy Diệp Đại còn lưỡng lự không quyết, vị tướng quân già kia không khỏi nhíu mày, lão biết mâu thuẫn giữa Diệp Minh và phe phái của Diệp Quang, Diệp Đại. Thế nhưng là người chịu ơn gia tộc, lão tướng quân luôn muốn hai bên cùng đoàn kết vì vậy vẫn luôn bảo trì thái độ trung lập. Biết Diệp Đại là đang lo được lo mất, lại sợ hỏng chuyện lớn, lão tướng quân quyết đoán đứng ra giữa doanh trướng, tay phải đặt lên ngực trái, nghiêm mặt lên tiếng:
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
" Tam đương gia! Nếu ngươi có điều gì còn lo lắng, Vệ Cử ta tình nguyện dẫn một chi quân lính xông ra trước. Điều này vừa đúng theo quân lệnh, vừa vặn có thể phối hợp với cánh quân của Nguyễn Khắc Thỉnh ở phía sau gây náo loạn đại quân Thiên Quốc. Lúc đó tam đương gia có thể điều quân vào sau trợ chiến lập công." Nghe được lời của Vệ Cử, Diệp Đại sắc mặt trầm ngâm. Im lặng hồi lâu, y lên tiếng: " Vệ lão năm nay đã gần 70 tuổi, việc nặng nhọc này người hay là thôi đi. Ta biết lo lắng trong lòng của Vệ lão. Nhưng nhân mạng Diệp Gia không thể mạo hiểm được. Mọi người cứ im lặng chờ đợi Nguyễn Khắc Thỉnh tấn công trước, lúc đó hành động cũng chưa muộn." Vệ Cử nghe vậy thở dài lui về sau, ánh mắt tỏ vẻ chán chường. Là lão nhân tuổi đã gần thất thập, không chỉ từng trải qua vô số trận mạc, y còn là người lăn lộn giang hồ mấy mươi năm, nào có phải là kẻ ngốc, lão thừa hiểu Diệp Đại đây là đang lo tổn hại cho phe cánh bên mình. Vệ Cử biết kế hoạch của Lý Văn Tuấn không thể chệch một ly, mọi thứ đều cần phải bám sát kế hoạch mới có thể khiến cho đại quân Thiên Quốc ôm hận, huống hồ lúc này liên quân lại đang nắm tiên cơ. Giờ khắc này sự chần chừ do dự của Diệp Đại sẽ khiến cho kế hoạch ban đầu có thể lung lay đổ bể, lúc ấy thiệt hại của Diệp Gia còn muốn lớn hơn nhiều. Nghĩ đến vậy, lão tướng quân chỉ biết lắc đầu bất lực, hận không thể một tay tát chết cái tên thất phu ngu ngốc ngồi ở ghế chủ sự kia. ... Cách đại quân của Tô Hiểu Pha chừng một đoạn ngắn gần một dặm là đạo quân do Nguyễn Khắc Thỉnh chỉ huy. Chi quân lính bộc hậu của Viên Long Điền ở phía trước cản trở việc tiến công của quân Long Quốc. Lúc này Nguyễn Khắc Thỉnh cũng là nhíu mày nhìn về phương hướng của đạo quân Diệp Đại. Hắn vẫn chưa hiểu vì lý do gì mà kẻ kia không động binh theo quân lệnh, vì dù sao phía bên kia cách đại doanh Thiên Quốc gần hơn. Diệp Đại động binh sẽ khiến cho Viên Long Điền bối rối, phải chia quân về chỗ Tô Hiểu Pha, khi đó quân lính Long Quốc sẽ tấn công dễ hơn rất nhiều. " Diệp Đại đây là đang làm cái khỉ gió gì? Chả nhẽ không biết quân tình gấp gáp hay sao? Nếu hắn không mở trận trước thì ta làm sao quấy rối được đạo quân của Viên Long Điền."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!