Mắt thấy có biến, Tiểu Á không kịp dặn dò Cơm Trắng điều gì, lập tức quay trở về vị trí chiến đấu. Cơm Trắng lúc này cũng lúng túng, chạy vội về phía lều của Tạ lão, kể lại mọi chuyện đang diễn ra. Nghe được lời Cơm Trắng kể, Tạ lão sắc mặt ngưng trọng. Im lặng một lúc, lão nhân mới nói: " Đại quân Thiên Quốc nhân số chắc chắn vượt trội trại doanh của chúng ta. Bính lính bên ta chắc chắn không chống cự được lâu, đến lúc đó chiến hỏa lan tới, dân phu như ta và ngươi ắt gặp họa." Cơm Trắng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vã hỏi: " Vậy chúng ta nên làm gì ạ?" Tạ lão lắc đầu, tạm thời lão nhân cũng chưa biết nên làm cái gì. Nếu bây giờ xúi giục Cơm Trắng bỏ trốn, chẳng may bị bắt lại sẽ bị mang tội đào ngũ, đến lúc đó rất có thể hài tử sẽ bị xử quyết tại chỗ vì làm rối loạn lòng quân. Trong quân doanh vốn không có chỗ cho sự thương hại đấy. " Thu dọn những đồ cần thiết nhất của ngươi! Giữ lại chút tiền ấy, với lại nhớ cất kỹ đao phổ ta đưa ngươi cùng miếng ngọc bội. Đống sách kia vốn là hàng đại trà, không cần phải tiếc, tùy tiện mua ở đâu cũng được, lúc này mạng sống mới quan trọng." " Hễ thấy đại doanh có biến, trở nên hỗn loạn, ngươi ngay tức khắc rời khỏi đây. Cố gắng cẩn thận một chút, dù sao bên ngoài trời cũng tối, thú dữ rất nhiều." Tạ lão dặn dò Cơm Trắng tỉ mỉ, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa lều. Bên ngoài, quân lính cùng dân phu đang chạy ngược chạy xuôi tất bật, mặt mũi ai nấy đều căng thẳng. Cơm Trắng không có để ý bên ngoài, giọng đầy lo lắng, hỏi: " Tạ lão! Chút nữa người chuẩn bị một chút, nếu có biến con sẽ lập tức chạy đến cõng người rời đi." " Không.... cần"- Tạ lão lời chưa dứt, Cơm Trắng đã quay người chạy đi. Dường như hài tử là sợ lão nhân càu nhàu từ chối. Chạy ra khỏi lều, đập vào mắt Cơm Trắng là từng hàng lính xếp hàng ngang cẩn thận, gươm giáo chỉnh tề đứng ở gần cổng trại. Hàng trước nhất là hàng cầm khiên gỗ gắn rơm ướt, hàng thứ hai thứ ba là dàn cung thủ, phía sau cùng mới đến binh lính cầm đao kiếm.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Một vị tướng quân độ tuổi trung niên, đi soát hàng một lượt, sau đó lớn giọng nói: " Hỡi ba quân! Quân địch đã ở rất gần, mọi người chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nghênh chiến, không được chần chừ. Kẻ nào nhát gan bỏ chạy, xử tử tại chỗ." Quân lính cùng dân phu đều nghiêm mặt, không chút sợ hãi, ánh mắt ai nấy đều toát lên sự quyết tâm cao độ. Giờ khắc này tất cả đều nhìn về phía đại quân Thiên Quốc, chờ đợi động thái của đối phương. Do khoảng cách hai bên còn xa, vị tướng dẫn đoàn không vội cho cung thủ bắn tên, kiên nhẫn đợi địch vào trận địa rồi mới đưa ra hành động... Phía bên kia, đại quân Thiên Quốc do một hổ tướng dưới trướng Tô Hiểu Pha cầm đầu, tên Phó Hoằng. Kẻ này là người mưu lược cẩn thận, thấy phía trước có trại doanh Long Quốc, lập tức sinh nghi, ra lệnh cho quân sĩ dừng lại bước chân, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Phó Hoằng và Tô Hiểu Pha lúc đầu cũng không ngu đến mức sẽ tin tưởng cánh quân sông Lão Hổ của mình có thể chặn được sự thâm nhập của quân lính Long Quốc đến Thiên Phiến Phong. Theo như suy nghĩ ban đầu của y, quân Long Quốc sẽ lợi dụng địa hình hiểm trở nơi đây để mai phục đạo quân của hắn. Chỉ là theo dự tính, quân Long Quốc sẽ không thể nào mang một lượng lớn binh lính đến đây, tối đa cũng chỉ có thể gần vạn quân mà thôi. Thế nhưng trên thực tế, dưới ánh lửa trại bập bùng, đập vào mắt hắn là số lượng quân khổng lồ, cơ hồ lên đến hơn ba vạn người. Sơn cốc này vốn hình cái quạt mo, chỗ đóng quân của Long Quốc ở chỗ đầu quạt, không tính quá hẹp. Thế nhưng vị trí của đại quân Thiên Quốc lúc này lại ở giữa chỗ gần như hẹp nhất của hẻm núi, việc bày trận vì thế khó khăn hơn rất nhiều. Phó Hoằng đang tiến thoái lưỡng nan, đang muốn dùng hỏa tiễn bắn dẹp đường, chợt một cơn gió nhẹ thổi từ phía ngoài sơn cốc mang theo một mùi hăng hắc phả vào mũi đám nhân mã Thiên Quốc. " Tướng quân! Là mùi dầu hỏa. Đại doanh Long Quốc chắc chắn có trá, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn." - Một viên tướng nhỏ giọng nhắc nhở Phó Hoằng. Phó Hoằng gật đầu, ánh mắt ngưng trọng, im lặng một lúc rồi nói: " Bọn chúng là muốn dẫn chúng ta xông vào đại doanh chúng, sau đó dùng hỏa công thiêu chết chúng ta. Thế nhưng trời phụ lòng chúng, gió thổi khiến chúng ta sớm phát hiện được mưu đồ. Chỉ là lúc này không biết nên làm thế nào, nếu tiếp tục trì hoãn, chúng ta sẽ chậm trễ, mà đạo quân của Tô phó thống lĩnh sẽ không thể nào kiên nhẫn chờ đợi chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!